“Phụ hoàng, người xem, nàng ấy có xinh đẹp không?” Tiểu công chúa Ngọc Lâm chỉ vào Tô Lạc.
Khóe miệng Tô Lạc khẽ giật giật. Tiểu nha đầu này lại muốn làm gì nữa?
Lão hoàng đế thấy nữ nhi bảo bối của mình hiếm khi khen người khác như vậy, nên đảo mắt nhìn qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc, ánh mắt của ông hơi ngây dại ra một chút, sau đó liền ngơ ngẩn.
Cô nương này đẹp như thiên tiên, đây là điều chắc chắn.
Nhưng mà, điều khiến lão hoàng đế sợ đến ngây người lại không chỉ là dung mạo tuyệt mỹ đó.
Mà là vì gương mặt từng làm tinh thần ông rung động, cho đến bây giờ trong tâm trí cũng vẫn còn vương vấn dung mạo tuyệt thế ấy.
Khuôn mặt này, cho dù qua đi một trăm năm, một ngàn năm, cho dù hoá thành tro, ông cũng sẽ không nhớ nhầm!
“Phụ hoàng?” Tiểu công chúa Ngọc Lâm hiển nhiên không nghĩ rằng phụ hoàng sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, có chút không biết làm sao, chỉ có thể giương đôi mắt to tròn, tròng mắt trắng đen rõ ràng nghi hoặc mà nhìn phụ hoàng của nàng.
“Nào, chúng ta hồi cung.” Lão hoàng đế thả tiểu công chúa Ngọc Lâm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt nàng đi về phía trước.
Vừa mới bước một bước về phía trước, ông quay đầu lại phân phó Tô Lạc: “Ngươi cũng đi theo đi.”
Tô Lạc nghe vậy, đáy lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Vừa rồi, lúc lão hoàng đế nhìn mình, ánh mắt có lướt qua một tia khϊếp sợ rồi biến mất, nhưng lại bị nàng phát hiện.
Ánh mắt đó tuyệt đối không phải là ánh mắt thèm nhỏ dãi vì nhìn thấy người đẹp, mà là một loại cảm xúc phức tạp nói không rõ ràng.
Đáy lòng Tô Lạc thầm nghĩ: “Nếu như gương mặt này của nàng có giống ai đó, vậy thì chỉ có thể giống với mỹ nhân trong tranh treo trên vách tường của sư phụ nàng.”
Hay là, lão hoàng đế có quen biết với mỹ nhân trong tranh của sư phụ?
Tô Lạc giấu đi một bụng nghi hoặc, thần sắc trầm tĩnh như nước, yên lặng đi theo sau lão hoàng đế.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều có thể có nhận thức được chân tương sắc bén như Tô Lạc.
Đối với ánh mắt của lão hoàng đế, những người hiểu lầm và lý giải lệch lạc tuyệt nhiên không phải chỉ có một hai người.
Trong cung cũng không thiếu những người châm ngòi thổi gió, lại càng không thiếu người tiện tay bỏ đá xuống giếng.
Cho nên, tuy Tô Lạc chỉ mới vào hoàng cung, cũng đã trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của người nào đó.
Lý do đương nhiên là vì dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song của nàng!
Sau khi trở lại hoàng cung, Tô Lạc vốn dĩ cho rằng lão hoàng đế sẽ hỏi nàng một vài vấn đề, từ đó, nàng tự nhiên có thể nhân cơ hội dò hỏi một số tin tức mà bản thân muốn biết.
Nhưng mà, lão hoàng đế lại vô cùng trầm ổn.
Đôi mắt uy nghiêm kia trừng mắt nhìn Tô Lạc hồi lâu, một câu cũng không hỏi.
Trên mặt Tô Lạc trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Lão hoàng đế không hiếu kỳ, nhưng mà nàng đang có một bụng nghi vấn đây!
“Lui xuống đi.” Lão hoàng đế vẫy vẫy tay, nhìn không ra cảm xúc trên mặt ông.
Nhưng mà, Lý Quý Phi đang ngồi cạnh lão hoàng đế lại cười cười: “Bệ hạ, cô nương này rất xinh đẹp, chỉ đứng ở trong điện thôi cũng đã là một cảnh đẹp khiến người yêu thích. Chỉ là không biết bệ hạ có thể ban thưởng cung nữ này cho thần thϊếp được không?”
Lý Quý Phi xinh đẹp khéo léo, giọng nói như oanh yến, thanh âm mềm như hoa bắp, khiến người nghe, xương cốt đều mềm đi.
Lão hoàng đế khẽ nhíu mày, nhíu mày khẽ đến mức người khác hầu như không thể phát hiện được.
Nhưng mà, lão hoàng đế còn chưa nói chuyện, tiểu công chúa Ngọc Lâm liền lập tức nhảy lên, gương mặt nho nhỏ tràn đầy lửa giận: “Bà có vấn đề à? Vân Lạc là bằng hữu tốt của ta, không phải là cung nữ!”
Tuy rằng tiểu công chúa cũng tức giận Vân Lạc vì nàng không biết tốt xấu, nhưng mặc kệ như thế nào, Vân Lạc cũng là người của nàng, nàng nhất định phải che chở!
Lý Quý Phi che miệng cười: “Tiểu công chúa, mới vừa rồi không phải con nói nàng là cung nữ sao? Sao hiện tại lại không phải là cung nữ nữa rồi?”
Tiểu công chúa Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng: “Cho dù là cung nữ, cũng là cung nữ của một mình ta, bà mà cũng xứng sao? Hừ, bà còn không xứng xách giày cho Vân Lạc nữa là, ở đó mà muốn nàng làm cung nữ cho bà?”