Thấy vậy, Tô Lạc yên lặng lau mồ hôi…
Trong không gian, Tiểu Thần Long và Tương Tư Thụ đều vô cùng hưng phấn, xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu sục sôi.
Mắt thấy không đánh nhau nữa, chúng nó ngay lập tức héo queo.
Tô Lạc tức giận mà nhìn chúng nó một cái: “Có thể dùng trí sẽ không dùng lực. Đến lúc đó nếu Yên Hà lão vu bà tới đây, có cánh cũng khó bay được có hiểu không?”
Yên Hà lão vu bà là cao thủ và cấp bậc với sư phụ của nàng, thực lực của nàng hiện tại không thể đối phó nổi.
Nhưng mà, lão vu bà này mạnh như vậy, sao lại chẳng có chút uy nghiêm gì của cường giả hết vậy? Chẳng lẽ nàng sẽ không sợ mất mặt sao?
Nhưng mà Tô Lạc lại không biết, đối với người khác, Yên Hà tiên tử đương nhiên có thể cao cao tại thượng, không thèm so đo, nhưng chỉ cần thân thế của Tô Lạc thôi cũng đã định trước việc Yên Hà tiên tử tuyệt đối không có khả năng buông tha nàng.
Tô Lạc chạy nhanh về phía trước, nhưng nàng còn chưa kịp chạy ra bao xa đã thấy đầu óc hỗn loạn.
“Sao lại thế này?” Tô Lạc kinh hô ra tiếng.
“Thu trận.” Trong thanh âm ung dung của tục đá Tiểu Thiên Thiên mang theo chút nghiêm túc: “Ngươi sắp chết rồi.”
“Sao lại như vậy?” Mày liễu của Tô Lạc vướng chút u sầu.
“Nơi này có động tĩnh lớn đến như vậy, nhưng lão vu bà lại không thèm chạy tới đuổi gϊếŧ, ngươi biết vì sao không?” Tiểu Thiên Thiên híp mắt.
“Vì sao?” Tô Lạc cũng cảm thấy kỳ quái, lão yêu bà rõ ràng đang ở ngay đây, tại sao lại không tự mình động thủ?
“Đó là vì nàng đang thu lưới.” Sắc mặt của Tiểu Thiên Thiên đông lạnh, hờ hững mà nhìn Tô Lạc: “Hạ Thủy Thiên Lôi Trận là một cái lưới cực kì to. Lão yêu bà chỉ cần xác định được ngươi đang ở bên trong, nàng sẽ có thể thu toàn bộ lưới lại, mà ngươi, mọc cánh cũng khó thoát.”
“…” Tô Lạc rối rắm!
Còn có chuyện này nữa chứ!
“Sao ngươi không nói sớm?” Trong lòng Tô Lạc vô cùng nôn nóng.
“Nói sớm với nói trễ có gì khác nhau sao? Dù sao cũng sẽ bị dính lưới.” Tiểu Thiên Thiên vô cùng đương nhiên mà bĩu môi.
Lúc này, Tô Lạc giống như một con cá bị bao vây bởi một tấm lưới vô cùng lớn, chung quanh bốn phương tám hướng không có một đường lui nào.
“Nhưng cũng không phải không có cách nào.” Ánh mắt Tiểu Thiên Thiên chợt lóe: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, ngươi nói nhanh lên chút đi.” Lão vu bà cũng đã thu lưới rồi, nếu như bị vớt lên mặt nước, kết cục của nàng chắc chắn sẽ rất tệ.
Lần trước còn có thể hoa ngôn xảo ngữ lừa lão vu bà kia, hiện tại mình đã phá hủy toàn bộ cung điện của bà ta, làm gì mà còn được đường sống chứ?
Con đường đó tuyệt đối chỉ có một con đường chết mà thôi!
“Không phải là do ta quên mất sao… tìm xem mắt trận nằm ở đâu trước đã.” Tiểu Thiên Thiên tựa hồ khó có thể mở miệng, cuối cùng, vì tánh mạng, nó không thể không ra tiếng nhắc nhở: “Tiếp tục chạy về phía trước, khi thấy có lốc xoáy thì dừng lại.”
Lúc này, lưới lôi điện bên dưới lớp bùn đã từ từ bay lên khỏi đáy nước.
Sắc mặt Tô Lạc hơi đổi.
Lão yêu bà này thật đúng là giỏi.
Trước thì cho pháo hôi hy sinh, dùng để xác định liệu mình có đang ở trong phạm vi này hay không, sau đó lại thu hồi lưới lôi điện bên dưới con sông lại.
Nói vậy thì một lần thu lưới này sẽ hao phí không ít linh lực của bà ta, bằng không bà ta cũng sẽ chẳng cần dùng đến pháo hôi để thử xem mình đang ở đâu.
Tô Lạc không kịp nghĩ nhiều, thân hình như điện bắn ra xa.
Lúc này, tốc độ của Tô Lạc đã tăng tới cực hạn, nhanh tới mức xưa nay chưa từng có.
Cũng may mắn có không gian hư vô che chở, tốc độ của nàng cũng không bị nước sông ảnh hưởng.
Nhưn mà sắc mặt của Tô Lạc vẫn từ từ trắng đi.
Bởi vì nàng có thể rõ ràng mà cảm giác được, lưới lôi điện bên dưới đáy nước càng ngày càng dâng lên cao, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.