Có nên động thủ hay không?
Nàng có thể chỉ dùng một chiêu đã gϊếŧ được người này, thậm chí sẽ không gây ra chút tiếng động nào, nhưng mà…
Gϊếŧ xong thì làm gì tiếp?
Dù nàng có thể gϊếŧ chết toàn bộ những người này, có thể xử lý hết toàn bộ thi thể thì sao chứ?
Sau đó thì sao?
Nếu nàng làm như vậy thì chẳng được lợi gì trừ việc sẽ làm lộ vị trí của bản thân.
Ngay khi Tô Lạc còn đang lưỡng lự thì, trên boong tàu truyền đến một giọng nói mà nàng vô cùng quen thuộc.
“Bất kì góc nào cũng không được bỏ qua, cẩn thận lục soát cho ta!” Dù có hóa thành tro thì Tô Lạc cũng không quên được giọng nói này.
Yên Hà lão vu bà, nàng vậy mà cũng đuổi tới trên thuyền.
Nhiều con thuyền bị chặn lại kiểm tra như vậy, nàng lại cố tình chọn trúng con thuyền này.
Tô Lạc nắm chặt tay.
Lúc này, tuyệt đối không thể làm ra bất kì hành động gì, nếu không với cảm giác cực kì nhạy bén kia của Yên Hà lão vu bà, nàng chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Xem ra nàng không có khả năng lợi dụng còn thuyền này rời đi.
Nghĩ đến đây, thân hình Tô Lạc khẽ nhúc nhích, nàng lặng yên không một tiếng động nhảy xuống khỏi thuyền, toàn bộ thân hình đều chìm vào trong nước.
Mặt nước bốc lên bọt khí bong bóng nho nhỏ, thực nhanh đã bình tĩnh như lúc ban đầu.
Ai cũng không phát hiện Tô Lạc đã biến mất.
Nhưng mà, dưới đáy nước thật sự không có bẫy sao?
Yên Hà tiên tử có thủ đoạn độc ác, sao nàng lại để sót lỗ hỏng to như vậy?
Tô Lạc chỉ vừa chìm vào mặt nước đã phát hiện dưới đáy nước cũng không an toàn gì.
Tô Lạc vốn muốn trốn dưới đáy thuyền.
Nhưng khi nàng dùng linh lực kiểm tra đã thấy rất rõ tình huống trong phạm vi trăm mét dưới nước.
Lúc này, chỉ ở dưới con thuyền này thôi đã có ba vị võ giả đang mai phục.
Tô Lạc không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vừa rồi khi nàng xuống nước rất cẩn thận chú ý, không hành sự lỗ mãng, nếu không chỉ cần phát ra thanh âm rất nhỏ thì những người dưới đáy thuyền cũng sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Tô Lạc lặng yên không một tiếng động mà đi về hướng xa hơn.
Không phải nàng không gϊếŧ được ba người kia, mà là Yên Hà lão vu bà đang ở ngay trên đầu nàng, nàng trốn còn không kịp, sao còn dám tạo ra tiếng vang chứ?
Đường sông nhỏ hẹp vô cùng.
Tô Lạc hạ quyết tâm trong lòng, bơi từ con sông bên này sang bờ bên kia.
Tô Lạc tuy rằng thật cẩn thận mà đề phòng, nhưng nàng vừa bơi ra không bao lâu đã nhìn thấy một cái bóng đen bay thẳng đến chỗ nàng.
Quần áo của ngươi này giống y hệt quần áo của những kẻ đang mai phục dưới đáy thuyền!
Tô Lạc có ý muốn tránh né, nhưng hai người lúc này cách nhau quá gần.
Không đợi Tô Lạc tránh đi, người nọ đã ngẩng đầu phát hiện Tô Lạc.
Hắn hé miệng muốn kêu, nhưng Tô Lạc đã sớm dùng một chưởng đánh về phía sau cổ của hắn.
“Răng rắc!” Một tiếng vang rất nhỏ phát ra, người này đã chết thẳng cẳng.
Cũng không thể trách Tô Lạc xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Hiện tại tình huống vô cùng nguy cấp, chỉ vô ý một chút cũng sẽ khiến Yên Hà lão vu bà đuổi theo, cho nên Tô Lạc tuyệt đối sẽ không cho những người này bất kì cơ hội nào.
“Thi thể này…” Tô Lạc híp nửa đôi mắt.
Dưới đáy nước có rất nhiều người bay tới bay lui tìm kiếm, nếu tùy ý để thi thể ở đây sẽ bị người phát hiện rất nhanh, đến lúc đó…
Bỗng nhiên, mắt Tô Lạc chợt lóe sáng.
Hừ hừ, lão vu bà muốn bắt nàng không phải sao? Như vậy nếu nàng trà trộn vào trong đội ngũ của bà ta, xem bà ta còn bắt được nàng nữa không!
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên nụ cười lạnh.
Nàng không nói hai lời, ngay lập tức lột quần áo của người này ra mặc vào.
Còn thi thể này thì…
Tô Lạc tùy tay ném hắn vào trong không gian.
Lúc này, Tô Lạc mặc quần áo của nam, đầu tóc cũng vấn theo kiểu tóc của tên vừa rồi, nhìn thoáng qua quả thật giống nhau vô cùng.
Huống chi nàng hiện đang ở dưới nước, tầm mắt vốn dĩ đã rất mơ hồ, cho nên càng thấy không rõ.