Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 863: Hy vọng (4)

Rốt cuộc cũng đến nơi, quả nhiên không hề thấy bóng bốn vị cường giả.

Toàn bộ mặt đất một mảnh hỗn độn, vỡ vụn.

Lúc này, vách đá đã bị mở ra.

Bên trong tối đen như mực, nhìn có chút kinh hãi.

Hai người Tô Lạc đứng lóng ngóng trước cửa động, sắc mặt ngưng đọng, bởi vì nếu trực tiếp đi vào nói không chừng sẽ có nguy hiểm. Nhưng tốc độ của Tiểu Thần Long thì lại vô cùng nhanh nhẹn.

Tiểu Thần Long bỗng bụp một tiếng nhanh như ánh sáng, chạy như bay vào.

Sợ Tiểu Thần Long gặp chuyện ngoài ý muốn, vì thế, Tô Lạc và Tử Nghiên liếc nhìn nhau, tiện đà cũng đều theo vào.

Sau khi tiến vào vách đá, ngay từ đầu chỉ có một màu đen nhánh như mực, duỗi tay không thấy năm ngón tay.

Đi tới phía trước, không biết đi bao lâu rồi.

Không ai ngờ được rằng, phía sau vách đá này lại che giấu một hang động lớn.

Bỗng nhiên, Tiểu Thần Long ngừng lại không bước tiếp nữa, dùng cái mũi nhanh nhạy của nó ngửi đi ngửi lại.

“Có nguy hiểm sao?” Tô Lạc dừng bước chân, nghiêng đầu dò hỏi Tiểu Thần Long đang đứng trên vai nàng.

Tiểu Thần Long cào đầu, gõ gõ, lại lắc đầu.

“Ngao ngao ngao…” Có mùi gì đó rất kỳ quái.

Mùi gì đó rất kỳ quái? Tô Lạc nói lời nhắc nhở của Tiểu Thần Long cho Tử Nghiên nghe.

“Đi vào núi bảo vật mà lại tay không trở về, đây không phải cách làm việc của ta, ta nhất đinh phải tiếp tục tiến vào, Tô Lạc ngươi thì sao?” Tử Nghiên trong ánh mắt hiện lên một tia kiên nghị.

“Không dễ dàng gì có được dịp tứ đại cao thủ thay chúng ta mở ra cánh cổng này, nếu không đi vào, thật sự là phí phạm của trời.” Tô Lạc cười gật gật đầu.

Phía trước con đường càng thêm đen nhánh.

Cho dù Tô Lạc bình thường có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng đêm, giờ phút này cũng nhìn không nhìn thấy được gì.

Dù sao thì…

Những chuyện này hoàn toàn không làm khó được Tô Lạc.

Một quả cầu lửa xuất hiện trên đầu ngón tay nàng, cảnh vật bốn phía liền hiện lên trước mắt.

Vẫn là bóng đen bao trùm không thể nào nhìn thấy được đâu là cuối đường, đường đi so với trước đó càng hẹp hơn.

Đường đi hẹp dài, chỉ có hai người sóng bước mà đi, hơn nữa không khí cũng càng thêm loãng.

Hai người cẩn thận đề phòng mà bước đi thêm hồi lâu, dường như đã đi đến phần bụng của núi rồi.

“Tới rồi.” Đường đi phía trước rốt cuộc cũng kết thúc, trước mặt hai người xuất hiện một cái đại sảnh sáng ngời.

Đại sảnh rộng gần trăm mét vuông, nhưng mà phóng mắt nhìn toàn cảnh thì…

Bên trong rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì.

“Tại sao lại như vậy?” Tử Nghiên kinh ngạc đi tới đi lui. Cái nơi bí ẩn như vậy, nàng tin rằng bên trong ít nhất cũng sẽ có một ít bảo bối, nhưng mà ai biết được…

Bên trong ngoại trừ vài cục đá nằm lăn lóc trên mặt đất, không hề có bất cứ thứ gì khác.

Tô Lạc hơi hơi nhăn mày lại, nàng vuốt cằm, yên lặng ở trong đại sảnh đi tới đi lui, vừa đi vừa xem xét.

Nếu Tiểu Thần Long đã quyết tìm mọi cách để tiến vào, như vậy cũng đủ để chứng minh nơi này chắc chắn có bảo bối, chỉ là tạm thời vẫn chưa bị hai người phát hiện ra mà thôi.

“Ầy, còn tưởng có thể nhặt được đồ tốt của các bậc tiền bối, kết quả, cái gì cũng không có.” Tử Nghiên bất đắc dĩ nhún vai: “Đi tay không về một chuyến rồi.”

Khi nói chuyện, Tử Nghiên chán nản mà ngồi lên một cục đá.

Tô Lạc tìm tới tìm lui tìm không thấy, cũng cảm giác có chút thất vọng.

Ôm hy vọng lớn như vậy mà đến, kết quả lại phải thất vọng mà về.

Tô Lạc nhìn lại Tiểu Thần Long.

Lúc này, nếu nói thực sự có bảo bối, phải nhờ vào Tiểu Thần Long rồi.

Nhưng mà lúc này, Tiểu Thần Long lại xoay vòng vòng trên mặt đất, nói cho chính xác thì là nó đang đuổi theo tìm cách ngoạm đuôi của chính mình…

Bởi vậy cứ xoay hết vòng này đến vòng khác, xoay hoài xoay mãi nó vẫn chưa ngoạm được đuôi chính mình.

Tử Nghiên thở dài: “Ở nơi rộng lớn như thế này, chúng ta đã kiểm tra vô cùng kỹ càng, quả thật là không có gì hết…”