Lúc này, hai con ngươi màu bạc lạnh như băng của con rắn kim quan chúa nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, trong mắt nó phóng ra tia sáng độc ác.
Tô Lạc không hề tỏ vẻ yếu thế mà nhìn thằng vào mắt nó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh mà gian ác.
Rắn kim quan chúa dài hai mươi mét, cấp bốn, tấn công hơi yếu, nhưng độc tính mạnh mẽ, lại giỏi về tốc độ, mào thịt có thể dùng làm thuốc.
Trong đầu Tô Lạc hiện lên chỗ văn tự này.
Tô Lạc hơn nửa năm nay ở trên đỉnh núi Vân Vụ Phong, ngoại trừ luyện thuốc thì chỉ có đọc sách.
Vân Dung mỗi ngày đều kiểm tra việc học thuộc lòng của Tô Lạc. Những cuốn sách ở trong phòng sách của ông ta, cho dù hữu dụng hay vô dụng, ông ta vẫn một mạch bắt Tô Lạc phải học thuộc lòng tất cả.
Rắn kim quan chúa cấp bốn? Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ở tình huống bình thường, sức mạnh của ma thú có thể vượt cấp để chiến đấu với loài người.
Nói cách khác, rắn kim quan cấp bốn so với loài người cấp năm, thực lực gần như tương đương.
Có điều.
Nàng có Không Gian Hư Vô, nên trong cùng cấp là vô địch, do đó Tô Lạc lúc này vô cùng tự tin.
Rắn kim quan chúa gần như không cho Tô Lạc có cơ hội phản ứng, nó lắc lư thân hình to đùng của mình, động tác nhanh nhẹn xông về phía Tô Lạc!
Bay tới giữa không trung, nó há cái miệng to như chậu máu ra, một luồng khói ba màu dày đặc lao về phía Tô Lạc.
Làn khói đặc ba màu này có chứa kịch độc, lại có tính ăn mòn.
Nếu như bị trúng độc, thì tính mạng khó bảo toàn.
Trong mắt Tô Lạc lóe lên một ý cười khẩy.
Đúng lúc lớp khói đặc ba màu đó lao tới, Tô Lạc phất tay một cái, Không Gian Hư Vô bao chặt lấy nàng.
Không Gian Hư Vô như một chiếc l*иg bảo vệ, bảo vệ nghiêm ngặt cho Tô Lạc.
Tô Lạc di chuyển Không Gian Hư Vô, nhón chân, cả người bay lên.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc! (1)
Trong tay Tô Lạc nắm chặt chuôi con dao găm “Nghiên Hoa”, nàng giơ lên cao nó lên, mạnh mẽ đâm vào trái tim của con rắn kim quan chúa!
Nhưng vào đúng lúc này, cái đuôi vô cùng linh hoạt của con rắn kim quan chúa đột nhiên quất về phía Tô Lạc!
Nhưng Tô Lạc không hề né tránh.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên.
Chiếc đuôi to lớn quất vào chiếc l*иg bảo vệ của Tô Lạc.
Chiếc l*иg bảo vệ lung lay, nhưng không có dấu hiệu nứt vỡ.
Đúng vào thời điểm chấn động này.
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia sáng lạnh.
Con dao găm hung hăng đâm vào trái tim con rắn kim quan chúa.
Cùng lúc đó, Tô Lạc còn dùng con dao găm khoét đυ.c phần thịt bên trong nó.
Trái tim bị đâm, thân hình to lớn của rắn kim quan chúa trở nên cứng đờ.
Con dao quá ngắn, trong khi thân hình của nó lại quá lớn, cho nên mặc dù vết đâm này khiến nó bị thương, nhưng lại không phải vết trí mạng.
Lập tức, con rắn kim quan chúa nổi cơn thịnh nộ.
Nó quay đầu lại, vảy rắn dựng thẳng lên, đột nhiên lao vào chỗ Tô Lạc đứng.
Nhìn thấy con rắn lao tới với khí thế sấm vang chớp giật đến trước mặt mình, trong mắt Tô Lạc hiện lên một ý cười khẩy.
Nàng vung tay lên, chiếc l*иg bảo vệ Không Gian Hư Vô lại một lần nữa trùm lên ngươi nàng, nàng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, chờ con rắn kim quan chúa xông tới!
Tới gần hơn rồi.
Mười trượng, bảy trượng, năm trượng, ba trượng, một trượng...
Đúng lúc con rắn kim quan chúa sắp đập lên người Tô Lạc.
Chỉ nghe thấy tiếng “vèo” vang lên...
Rắn kim quan chúa chỉ sượt qua vai của Tô Lạc, cơ thể không ngừng lao về phía trước.
“Mẹ kiếp!” Tô Lạc có chút chấn động, nhưng lập tức hồi phục tinh thần.
Cả ngày bắn chim tước, cuối cùng lại bị nó mổ vào mắt.
Nàng đâu có ngờ rằng, con rắn kim quan chúa nhìn có vẻ nóng nảy này lại nham hiểm như vậy chứ.
Đây rõ ràng là hư chiêu của nó, không phải nó định công kích mình, mà nó có ý đồ muốn bỏ chạy.
Còn mình lại ngu ngốc để nó chạy trốn như vậy.
Cho đến lúc này, Tô Lạc mới thật sự hiểu rõ sự khổ tâm của sư phụ mỹ nhân.
Mặc dù tốc độ lên cấp của nàng rất nhanh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại quá ít, bây giờ lại bị một con rắn kim quan chúa không đủ chỉ số IQ đùa bỡn!
***
(1) Đánh rắn phải đánh bảy tấc: Bảy tấc là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết.