Chưởng ấn thứ hai quá mạnh, đánh nàng té ngã, còn chấn ngũ tạng lục phủ của nàng kịch liệt chấn động, khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đã phun một búng máu ra.
Hơn nữa càng làm cho nàng buồn bực chính là khi chưởng ấn thứ hai nện xuống, không gian hư vô của nàng giống như cái vỏ trứng gà bị gõ vào, xuất hiện một cái khe.
“Nha đầu thúi! Chịu chết đi!” Lý Nghiêu Tường phẫn nộ quát một tiếng!
Hắn giơ bàn tay ra, bày ra thế Ngũ Long tận trời, ngưng tụ toàn bộ linh lực, nhìn qua thế nhưng đã có chút khí phách như nuốt vào thiên địa linh khí!
“Oanh!”
Lý Nghiêu Tường không nói hai lời, bạo lực ẩn chưa bên trong thế Ngũ Long tận trời bay thẳng đến phía Tô Lạc!
Uy lực lần này quả thật như muốn dời non lấp biển, so với lần trước mạnh hơn rất nhiều!
Nhanh, thật sự là quá nhanh!
Nhanh như giao long, khiến người ta căn bản không kịp phản ứng!
“Ầm ầm ầm!”
Chưởng ấn nện thẳng vào không gian hư vô của Tô Lạc, bộc phát ra tiếng gầm rú ầm ầm kịch liệt.
Trời đất kịch liệt run rẩy.
Bị cưởng ấn này đập thẳng vào, cả người Tô Lạc đã chịu chấn động mãnh liệt.
Không gian hư vô vốn đã nứt ngay lập tức biến mất.
Tô Lạc chịu lực đánh cực mạnh, trực tiếp bị xốc lên, sau đó đập mạnh vào rừng cây đằng sau.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Bởi vì lực đánh vào quá mãnh liệt, thân hình Tô Lạc không ngừng bay ngược đập ra sau.
Từng cây cổ thụ to đùng bị nàng đập đến bứt gốc lên trời, rơi xuống trên mặt đất.
Liên tiếp đập gãy ba bốn mươi cây cổ thụ, Tô Lạc mới dần dần chậm lại, cuối cùng, nàng rơi xuống một gốc cây cổ th5, sau đó bởi vì phản lực mà té ngã trên đất.
“Phốc!” Tô Lạc che lại ngực, nàng chỉ cảm thấy ngực chua xót, tức khắc nôn ra máu tươi.
Máu tươi vẩy ra, trên mặt đất khắp nơi đều là máu, thoạt nhìn dữ tợn mà khủng bố.
“Ha ha ha! Nha đầu thúi, ngươi cũng có hôm nay!” Lý Nghiêu Tường bay vụt mà đến, vững vàng ngừng ở mười mét trước mặt Tô Lạc.
Tô Lạc chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch hết cả rồi, khí huyết như sóng biển cuồn cuộn.
Nàng che lại ngực đang đau đớn, đỡ cổ thụ, lung lay giãy giụa đứng lên.
Nàng mới vừa há mồm muốn nói chuyện, yết hầu lại tanh ngọt, lại phun tiếp một ngụm máu ra.
Lý Nghiêu Tường thấy vậy, càng thêm vui sướиɠ.
“Nha đầu thúi, khi ngươi xuống tay với Dao Dao, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay hay không! Đắc tội Dao Trì Lý gia là chuyện mà ngươi làm sai nhất đời này. Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận!”
Khuôn mặt Lý Nghiêu Tường dữ tợn, khóe môi treo lên nụ cười giả tạo âm ngoan độc ác.
Tô Lạc ngước mắt, ánh mắt hờ hững, bỗng nhiên, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười giả tạo: “Lý Nghiêu Tường, ngươi thật sự cảm thấy ngươi có thể gϊếŧ ta?”
Này nha đầu thúi có ý gì? Lý Nghiêu Tường nhíu mày lại: “Chẳng lẽ ngươi còn có át chủ bài?”
Khóe môi Tô Lạc vướng vài giọt máu đỏ tươi, cười rộ lên lại có chút sáng láng.
Nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Nghiêu Tường, gợi lên khóe miệng, gằn từng chữ một mà nói: “Ta dám đi ra một mình, sao lại không có át chủ bài chứ? Hôm nay nếu ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Vừa nói xong, Tô Lạc đột nhiên lấy ra một viên cầu từ trong ống tay áo, giơ lên cao.
“Linh Đạn Cầu!” Lý Nghiêu Tường đột nhiên lui về phía sau!
Liên tiếp lui mười bước còn cảm thấy không an toàn, hắn lại liên tiếp lại lui về phía sau mười bước nữa.
“Nha đầu thúi, ngươi lấy Linh Đạn Cầu ở đâu ra!” Lý Nghiêu Tường quả thực sắp bị Tô Lạc chọc điên rồi.
“Ta tại sao phải cho ngươi biết ta lấy Linh Đạn Cầu từ đâu?” Tô Lạc lạnh lùng cười, âm lãnh nhìn chằm chằm hắn: “Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn.”