Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 766: Tu Thành Xuất Quan (4)

Chỉ thấy nàng mặc bộ váy lụa màu tím, váy uốn lượn thướt tha trên mặt đất, cánh tay mảnh khảnh mềm mại uyển chuyển trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh óng ánh lộng lẫy.

Khuôn mặt tinh tế tựa như điêu khắc, sống mũi thanh mảnh, môi hồng hào như quả anh đào, xinh đẹp không gì sánh được.

Lúc này nàng giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm xuống trần, giống như từ trời cao nhẹ nhàng từng bước rơi xuống, lại giống như pháo hoa mờ ảo hư vô sáng rực.

Đẹp vô cùng!

Khi xem đến dung nhan của mỹ nữ kia, tất cả mọi người đều hít hà một hơi.

Người con gái xinh đẹp này là ai à?

Rất nhiều người trong lòng đều tự đặt ra câu hỏi này.

Người con gái thướt tha yêu kiều đi về phía Dung Vân đại sư, cuối cùng yên lặng đứng ở trước mặt hắn, khẽ mỉm cười, đôi mắt đen nhánh như nước hồ sâu thẳm hiện tia lạnh lẽo.

Nhìn người đi đến, dung nhan sáng sủa của Dung Vân đại sư khẽ nhíu mày, đáy mắt hắn hiện lên tia phức tạp.

“Dung Vân, đã lâu không gặp ngươi rồi.” Người con gái xinh đẹp kia kéo lên nụ cười quyến rũ khiến người khác như mất hồn.

Dung Vân đại sư nhíu mày, lãnh đạm hừ một tiếng: “Yên Hà tiên tử vẫn khỏe chứ.”

Yên Hà tiên tử?

Chỉ bốn chữ này, lập tức khiến cho tất cả mọi người mặt mày tái nhợt, rũ mắt nhìn xuống, lại không ai dám đưa mắt nhìn lung tung.

Yên Hà tiên tử sao!

Nhân vật năm đó uy phong lẫm liệt?

Lại nói nàng tàn nhẫn gϊếŧ hại, gϊếŧ người như rơm, trong một đêm có thể tàn sát ngàn vạn hộ gia đình.

Lại nói nàng từng trộm đi hơn mười em bé thiên tài bồi dưỡng thế lực thập đại siêu cấp, dẫn đến thế lực thập đại siêu cấp đối với nàng hạ lệnh sát thủ.

Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn như cũ ở Đại Lục trên bảng treo giải thưởng tiền thưởng xếp thứ hai.

Hiện tại, nàng sao lại dám quang minh chính đại xuất hiện ở Đông Lăng quốc, hơn nữa còn trước mặt tất cả dân chúng.

Nhìn khuôn mặt Yên Hà tiên tử, nhìn không ra dấu vết của năm tháng.

Lúc này dung mạo nàng hoàn mĩ như thiếu nữ, da trắng nõn nà, mềm mại mịn màng.

Mọi người đều sôi nổi cúi đầu, âm thầm nói nhỏ bàn tán.

Đồn rằng Yên Hà tiên tử đau khổ đơn phương Dung Vân đại sư nhiều năm, chẳng lẽ lời đồn thế nhưng là thật?

Yên Hà tiên tử yên lặng đứng trước mặt Dung Vân đại sư, trên khuôn mặt tuyệt mỹ dường như không có dấu vết thời gian, cặp mắt xinh đẹp kia như có ánh sáng xẹt qua.

“Dung Vân, ngươi đây là muốn thu nhận đệ tử cuối cùng?” Yên Hà tiên tử đánh giá Lý Dao Dao từ trên xuống dưới.

Trên mặt Lý Dao Dao che một chiếc khăn lụa mỏng, khuôn mặt kiều diễm như ẩn như hiện, càng thêm linh động.

Nhìn bộ dạng này của Lý Dao Dao, đôi mắt Yên Hà tiên tử chợt lóe, khóe miệng kéo lên nụ cười lạnh lùng châm biếm.

Dung Vân đại sư có chút không vui, hừ lạnh một tiếng: “Đây là nơi ngươi có thể tới sao? Còn không mau đi đi?”

“Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi thật sự muốn thu nhận tiểu cô nương như hoa như ngọc này làm đệ tử cuối cùng?” Khuôn mặt Yên Hà tiên tử mỹ lệ như hoa, vẫn nở nụ cười tươi không giảm.

Dung Vân đại sư chỉ nhíu mày, trầm mặc không nói gì.

Có điều hắn trầm mặc như vậy, trong mắt Yên Hà tiên tử chính là đồng ý.

Nàng không quan tâm Dung Vân đại sư, mà quay qua đánh giá Lý Dao Dao: “Chính là ngươi, hơn nửa năm đi bên cạnh Dung Vân đại sư?”

Trong lòng Lý Dao Dao có chút lo lắng.

Thân là tiểu công chúa Dao Trì nhà họ Lý một trong thập đại siêu cấp thế gia, nàng tự nhiên so với người khác biết nhiều hơn một chút.

Yên Hà tiên tử năm đó không phải bị người đi săn tiền thưởng số một ngầm gϊếŧ chết rồi sao? Làm sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

“Dao Trì tiên tử, chậc chậc chậc...” Trong mắt Yên Hà tiên tử hiện lên tia xem thường: “Hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn tự động rời khỏi hay bị ép buộc rời khỏi?”

“Ý trong lời nói của Yên Hà tiên tử, vãn bối vẫn chưa hiểu rõ.” Sau lưng có Dao Trì nhà họ Lý làm chỗ dựa, Lý Dao Dao ngước mắt thái độ thỏa đáng, thần sắc bình tĩnh, cười nhìn Yên Hà tiên tử.

“Nghe khẩu khí này của ngươi, chắc là không có ý định tự động rời khỏi.” Yên Hà tiên tử chậc chậc hai tiếng khóe miệng kéo lên nụ cười âm lãnh.