Chỉ cần trị hết cho người nhà nàng, thù lao tuyệt đối đáng quan tâm.
Ai ngờ, Tô Lạc lại chắp hai tay ở phía sau, chậm rì rì lắc lắc đầu.
“Bệnh nguy kịch?” Lãnh dược sư hỏi.
Tô Lạc kéo Lãnh dược sư ngồi xuống, áp vào bên tai hắn nói nhỏ nhẹ vài câu.
Lãnh dược sư cạn lời nhìn Tô Lạc: “Cái gì? Vậy ra không phải mời ta đi cứu người à.”
Tô Lạc cười hì hì nhìn Lãnh dược sư: “Vậy Lãnh dược sư có đi hay không đây?”
“Đi, làm gì không đi chứ.” Lãnh dược sư liếc mắt Tô Lạc một cái: “Nha đầu này, trong đầu loanh quanh lòng vòng, thật đúng là nhiều mưu ma chước quỷ.”
“Lãnh dược sư làm theo là được, nói không chừng sự thành lúc sau sẽ có chuyện vui đang chờ người.”
Tô Lạc chớp chớp mắt nghịch ngợm nhìn Lãnh dược sư, chân váy bay phất phới, bóng người đã biến mất trong bóng đêm.
Lãnh dược sư nghe vậy, nao nao.
Nha đầu Tô Lạc này tâm tư thông thấu, nàng chắc chắn biết thứ mà mình yêu thích, nàng nói chuyện vui chẳng lẽ là… Lãnh dược sư nghe vậy tức khắc liên tục mừng như điên, đi thẳng ra phía cửa, kêu ra phía bên ngoài: “Chuẩn bị xe!”
Quản gia nghe được âm thanh, vội vội vàng vàng chạy tới.
Vị quản gia này chính là kẻ lúc trước bởi vì tiếp đón Tô Lạc chậm trễ mà bị vị kia đạp cho một đạp.
“Lão gia, đã trễ thế này người muốn đến chỗ nào vậy?” Quản gia mặt đầy nghi hoặc khó hiểu.
Dựa theo hiểu biết của hắn đối lão gia nhà mình, lão gia yêu thích nhất chắc hẳn chỉ có luyện chế đan dược, vì thế có thể một năm cũng chưa một lần bước ra khỏi cửa.
Lãnh dược sư nhớ tới lời nói của Tô Lạc, tức khắc kéo hắn lại hỏi: “Hôm nay Tô phủ có phái người tới tìm thầy trị bệnh phải hay không?”
Tô phủ? Lão gia biết tới Tô phủ kia hay sao? Chuyện này đúng là lần đầu tiên phá lệ.
Quản gia sắc mặt hơi hơi lo lắng, vội vàng lấy ra một danh thϊếp từ trong lòng ngực đưa cho Lãnh dược sư.
“Tô phủ xác thật đã phái người tới, nhưng khi đó người đang ở phòng luyện dược, tiểu nhân sợ quấy rầy đến người, cho nên vẫn luôn giữ, còn không có thời gian đưa cho người xem.” Quản gia trán có đổ chút mồ hôi.
Ngày thường cũng có không ít người sẽ gửi danh thϊếp mời cầu lão gia qua phủ chữa bệnh, nhưng lão gia xưa nay không để ý tới, hôm nay sao lại… May mắn là danh thϊếp này còn chưa kịp ném.
Lãnh dược sư cầm lấy danh thϊếp nhìn lướt qua, sắc mặt lãnh đạm: “Chuẩn bị ngựa, đi Tô phủ.”
Khuya khoắt như vậy, lão gia nhà mình sao lại sửa được tính lười, lại muốn ra cửa đi xem bệnh cho người ta? Lão gia không phải xưa nay đều không xem các danh môn thế gia ra gì hay sao?
Chuyện này thật sự là kỳ quái.
Quản gia nghĩ không thông nhưng cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể bước nhanh chạy theo, chuẩn bị xe ngựa cẩn thận.
Từ sau khi lần trước bị Lãnh dược sư đạp một chân, vị quản gia này đã trở nên thông minh hơn.
Tô phủ.
Tô Tĩnh Vũ sắc mặt tái nhợt mà nằm ở trên giường.
Từ sau khi được khiên trở về, hắn vẫn chưa hề mở mắt, ở trong tình trạng hôn mê sâu.
Lúc này, mặt Tô phu nhân sưng đỏ ngồi ở mép giường, tay cầm khăn ấm lau mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán Tĩnh Vũ.
“Lão gia, Lãnh dược sư này sao còn chưa tới? Tĩnh Vũ có vẻ như…” Tô phu nhân nước mắt cuồn cuộn mà rơi, thương tâm cực kỳ.
Tô Tử An mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Phu nhân, Lãnh dược sư tính tình ngươi lại không phải không biết, hắn từ trước đến nay làm theo ý mình, đâu phải dễ dàng mời đến là đến.”
Buổi chiều hắn lấy thân phận Hộ Quốc Đại Tướng Quân tự mình đi mời, đều bị người ngăn ở ngoài cửa, huống chi là phái hạ nhân đi? Cho nên Tô Tử An đã không ôm hy vọng.
“Lão gia, ý của ngươi là, Lãnh dược sư sẽ không tới?!” Tô phu nhân nghe vậy, đôi mắt trừng tròn trịa, tay nắm lấy ống tay áo của Tô Tử An.