“Chính là bởi vì ngươi đó!” Nam Cung Lưu Vân nghiến răng hàm: “Ngươi dám phủ nhận?”
Đôi mắt đen như mực, khí thế hung hăng đó, Tô Lạc nào dám nói một chữ không?
Được rồi được rồi, đều tính lên ngươi ta đi, vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào?” Thái độ của Tô Lạc đã dịu dàng hơn.
Nam Cung Lưu Vân bắt chéo chân, thoải mái nghiêng người trên giường, nhíu mày, hướng về phía Tô Lạc nhếch miệng, nở nụ cười tà mị.
Đây là muốn làm gì?
Đột nhiên, Tô Lạc thấy rờn rợn trong lòng.
“Tới đây.” Trên vẻ mặt tuấn mỹ của Nam Cung Lưu Vân là nụ cười gian ác tà mị.
Nụ cười đó, khiến cho Tô Lạc nhìn thấy mà hoảng sợ trong lòng.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Lạc theo bản năng lùi về phía sau một bước, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân.
Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân khẽ động, nhíu lại: “Còn lề mề gì nữa? Vẫn chưa ăn no sao?”
Tô Lạc trái lại trịnh trọng gật đầu: “Sao ngươi biết? Ta thật sự vẫn chưa ăn no.”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân tối sầm lại, đang định nói, lại nghe thấy Tô Lạc quát to một tiếng: “Xem ngươi đêm qua bận rộn như vậy, chắc chắn cũng chưa được ăn uống tử tế! Đợi chút, lập tức mang lên cho ngươi.”
Nói xong, Tô Lạc chạy đi như một làn khói.
Nam Cung Lưu Vân vốn dĩ hận thiết bất thành cương(1), chỉ ngón tay về phía nàng, liền dừng tại không trung.
Sau đó, hắn từ từ bỏ tay xuống, đôi môi màu phấn hồng nhếch lên, rõ ràng tâm tình rất tốt.
Phòng khách Tấn Vương phủ.
Ba người Bắc Thần Ảnh ngồi chồm hỗm thành vòng tròn, ba cái đầu chụm lại, mặt ai cũng như trái mướp đắng.
Bắc Thần Ảnh ai oán như muốn khóc, luống cuống nói: “Phải làm thế nào, làm thế nào? Hiện giờ đến cả át chủ bài Tô Lạc cũng không được, chúng ta còn có thể tìm ai đây?”
Lam Tuyên bĩu môi cau mày: “Lão nhị đêm qua tiêu diệt Long Hổ Môn, tối nay không chừng lại đi tiêu diệt phe phái nào đó. Những phe phái đó đáng thương quá!”
Ám Dạ Minh đập một phát vào đầu Lam Tuyên ngốc bẩm sinh: “Đầu đất! Ngươi nghĩ thử xem, sao lão nhị không không tiêu diệt bang phái khác, mà lại khăng khăng đi gϊếŧ Long Hổ bang?”
“Vô tình đυ.ng phải?” Lời này của Lam Tuyên rất không chắc chắn.
“Đυ.ng cái đầu ngươi!” Bắc Thần Ảnh không chút khách khí gõ vào trán Lam Tuyên: “Đó là do Long Hổ Môn là Đông Hải Giao Long bang, mà những viên nguyên thạch trong Đông Hải Giao Long bang, mới là nguồn gốc tai họa đó mấy người.”
“Nguyên thạch?” Lam Tuyên kêu to lên: “Nhưng nguyên thạch là do chúng ta chuyển đến mà.”
“Cho nên, mục tiêu kế tiếp chính là...” Trong mắt ba thiếu niên khôi ngô liền lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc này, Tô Lạc từ trong phòng Nam Cung Lưu Vân chạy ra ngoài, tốc độ của nàng rất nhanh, giống như bị chó đuổi ở phía sau vậy.
“Ơ! Ba người các ngươi ở đây sao? Đúng lúc...” Tô Lạc nhìn thấy bọn họ thì rất vui mừng, đang muốn hỏi bọn họ Nam Cung Lưu Vân thích ăn món gì.
Thế nhưng, ba người kia trông thấy Tô Lại lại giống như nhìn thấy quỷ, bịch một tiếng đứng lên, lại xoẹt một tiếng nhanh chóng xông về phía trước.
“Này, ba người các ngươi chạy cái gì vậy?” Tô Lạc hướng về phía bóng lưng của họ mà gào.
Nàng còn muốn nói với bọn họ, tâm tình của Nam Cung Lưu Vân đã biến đổi, từ âm u thành trời nắng rồi.
“Ôi, tẩu tử! Hiệp hội lính đánh thuê bận lắm, ta về trước xử lý công việc đây, lão nhị phải nhờ ngươi rồi!” Bắc Thần Ảnh vừa chạy vừa quay đầu gào lên.
“Để ta giúp một tay!” Lam Tuyên la lớn theo sau.
“Tán thành!” Ám Dạ Minh luôn luôn ung dung thản nhiên kỳ thực chạy đầu tiên.
“Ơ kìa, các ngươi.” Hai tay Tô Lạc chống nạnh, cực kỳ bất đắc dĩ.
Tô Lạc chỉ có thể tự đi vào phòng bếp.
Quản gia trong phòng bếp nhìn thấy Tô Lạc, mắt liền trợn hết lên, giống như gặp phải kẻ địch mạnh vậy.
“Vương, Vương phi cô nương, phòng bếp này đầy mùi khói dầu, người, người sao lại tới đây?”
***
(1) Hận thiết bất thành cương: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép; ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.