Bắc Thần Ảnh thật sự là không dám đoán. Biết đâu cả một đống nguyên thạch lớn đến như vậy, mà trong đó tinh thạch không có lấy một viên.
“Tẩu tử… Ngươi xác định là bên trong đống này nhất định có tinh thạch?” Bắc Thần Ảnh nhìn đống nguyên thạch cao đến muốn tràn ra ngoài, tức khắc rất muốn khóc.
Tô Lạc vô cùng vui vẻ bàn tay vung lên: “Đương nhiên là có, Bắc Thần Ảnh, để ta cho ngươi biết, đống nguyên thạch trong rương này, toàn bộ đều chứa đầy tinh thạch, không có một khối nguyên thạch nào là trống không.”
Tô Lạc tự tin một cách dị thường!
Nàng lấy đôi mắt Tiểu Thần Long ra mà cam đoan!
Thấy Bắc Thần Ảnh mặt lộ vẻ cười khổ, Tô Lạc tức khắc liền nghĩ đến bộ dáng lúc lựa chọn tinh thạch của mình không biết có phải là rất hung tàn hay không, vì thế khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười giảo hoạt: “Ngươi không tin ta sao? Bằng không thì như vầy đi, nếu chỗ này tỉ lể tinh thạch chiếm đến chín mươi phần trăm, chỗ tinh thạch này toàn bộ đều thuộc về ta, nếu như không phải thì hoàn toàn về ngươi, như thế nào?”
“chín mươi phần trăm?” Bắc Thần Ảnh kinh hô một tiếng, hai mắt trừng to.
Lam Tuyển cũng tiến lên quan sát, nhặt một khối nguyên thạch lên ném qua ném lại như đồ chơi: “Tẩu tử, cũng không nên tự an ủi chính mình như vậy, bằng không như vậy đi, nếu là bên trong đống này tinh thạch chỉ cần chiếm mười phần trăm thì xem như ngươi thắng, như thế nào?”
Mười phần trăm? Cũng quá xem thường nàng.
Tô Lạc kiên trì giữ vững tinh thần: “Không cần châm chước cho ta, cứ lấy mức chín mươi phần trăm đi, muốn đánh cược thì đánh cược chân chính.”
Tỉ lệ chín phần mười cũng chỉ do Tô Lạc khiêm tốn nên nói như vậy thôi, trên thực tế số nguyên thạch này hàm lượng tinh thạch có trong đó xác suất tuyệt đối là mười trên mười.
“Được! Đánh cược đi!” Dù sao cũng có Nam Cung Lưu Vân ở đây, Tô Lạc có kho dầu mỏ này, nếu không biết tranh thủ ăn của nhà giàu thì trời cũng bó tay, mấy tên huynh đệ họ hôm nay cược một lần để tẩu tử có thể nhớ thật lâu.
“Được, cứ quyết định như vậy.” Tô Lạc khóe miệng cong lên giảo hoạt, hai mắt mỉm cười, ý cười dạt dào nhìn Bắc Thần Ảnh, làm cho Bắc Thần Ảnh cảm thấy hết sức nhộn nhạo trong lòng.
Thấy bên này nổi lên “nội chiến”, Lý Ngạo Khung tỏ vẻ tâm tình rất tốt, hắn lãnh ngạo ngó qua Tô Lạc vài lần: “Cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé, không biết tự lượng sức mình.”
Tô Lạc liếc mắt Vương Trung Quỳ một cái, không chút nào yếu thế mà trừng mắt Lý Ngạo Khung, khóe miệng cười lạnh mà nói: “Mua danh lấy tiếng, tự cho là đúng.”
Hai thành ngữ này, đã phê Lý Ngạo Khung, lại còn mắng cả Vương Trung Quỳ.
“Nha đầu thúi, thật là to gan, không sợ là ta sẽ gϊếŧ ngươi hay sao?” Lý Ngạo Khung phát hiện, nếu muốn tìm ưu điểm trên người nha đầu thúi này thì lòng can đảm vô cớ này cũng có thể xem là một ưu điểm.
Nam Cung Lưu Vân đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh người Tô Lạc, mắt phượng híp lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Lý Ngạo Khung: “Ngươi dám sao?”
Nụ cười trên mặt Lý Ngạo Khung cứng lại, khó chịu mà trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Lưu Vân, có loại phẫn nộ do bị phản bội.
Tô Lạc cười cười: “Nếu ngươi khó chịu, không bằng, chúng ta cũng đánh cược đi xem sao, như thế nào?”
Bỏ Nam Cung Lưu Vân qua một bên đơn độc đánh cược? Như thế rất hợp tâm ý hắn.
“Ngươi muốn đánh cược như thế nào đây?” Lý Ngạo Khung tầm mắt chậm rì rì mà đảo qua Nam Cung Lưu Vân, cuối cùng ngừng ở trên mặt Tô Lạc, tầm mắt lại khôi phục ngạo mạn lạnh băng.
“Đánh cược cũng giống như với bọn Bắc Thần Ảnh.” Tô Lạc đôi mắt mỉm cười, tươi cười cao thâm khó đoán: “Cứ lấy hàm lượng tỉ lệ tinh thạch trong nguyên thạch mà đánh cuộc, nếu vượt quá chín mươi phần trăm thì ta sẽ thắng, nếu không đạt được, thì ta thua, như thế nào?”
Cái này không phải là muốn đánh cược để thua sao?
Không chỉ Lý Ngạo Khung, ngay cả Bắc Thần Ảnh bọn họ cũng đều nghĩ như vậy.
Nếu là không thấy bộ dạng Tô Lạc lúc lựa chọn nguyên thạch thì cũng còn có thể chấp nhận, nhưng vừa rồi họ đều thấy rõ, nha đầu này sao có thể gọi là chọn nguyên thạch, căn bản là cứ nhắm mắt lấy thôi.