Không hổ là hoàng tử điện hạ vĩ đại nhất đế quốc.
Mắt thấy Lý Nghiêu Tường mang theo đám người kia rời đi, tảng đá lớn trong lòng Tô Tử An cuối cùng cũng hạ xuống. Hắn thở ra một hơi thật dài.
Trên trán hắn thấm đẫm một tầng mồ hôi.
Tô Tử An đột nhiên ý thức được chính mình vẫn đang quỳ, vẻ mặt hiện lên một tia xấu hổ. Hắn đứng dậy chạy nhanh đến chỗ Nam Cung Lưu Vân mà hành lễ, nét tươi cười đầy mặt.
“Cũng may có Tấn Vương điện hạ xuất hiện đúng lúc, bằng không chỉ sợ hôm nay Tô phủ khó vượt qua kiếp nạn này rồi. Thật đáng hổ thẹn, hổ thẹn.” Tô Tử An nhiệt tình mà nịnh nọt hắn.
Có thể đánh bại Lý Nghiêu Tường, còn khiến hắn tức giận rời đi, đã đủ để chứng minh thực lực của Tấn Vương điện hạ. Cho nên Tô Tử An đối với Tấn Vương điện hạ nịnh bợ không ngớt.
Nhưng Nam Cung Lưu Vân lại dùng ánh mắt lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống, liếc hắn một cái, thần sắc đạm mạc, khinh thường
nhếch khóe môi: “Bổn vương đối với Tô phủ không có hứng thú.”
Mặt mày Tô Tử An hiện lên một tia xấu hổ: “Ngài…” Nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân gắt gao ôm chặt eo thon của Tô Lạc, trong mắt hắn hiện lên ý cười, dường như đã thông suốt: “Mạt tướng hiểu rõ. Mạt tướng hiểu rõ.”
Còn tưởng rằng Tô Lạc là cục đá khiến hắn xấu hổ, mất mặt, hắn không ngờ nàng rốt cục lại là một viên ngọc phỉ thúy tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt.
Trái ngược với những đứa con gái còn lại, lúc trước một đám chúng nó nhìn đều tốt. Vậy mà bây giờ tụi nó lại không nổi bật được bằng một nửa phần Tô Lạc.
Hơn nữa, nhìn cục diện hiện tại, Tấn Vương điện hạ vì bảo vệ Tô Lạc mà không tiếc trở mặt với Dao Trì cung. Có thể thấy, hắn thật sự đối xử với nha đầu này thật tâm.
Tô Tử An càng nghĩ càng cao hứng, càng ngẫm càng thấy vui vẻ. Ánh mắt hắn nhìn Tô Lạc càng thêm hiền lành.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Lạc quả thực trong lòng ngứa ngáy, khó chịu.
Hai loại thái độ trái ngược nhau hoàn toàn của Tô Tử An đều bị Nam Cung Lưu Vân thu hết vào đáy mắt. Đôi môi hoàn mỹ của hắn gợi lên một nụ cười gian: “Nếu bổn vương không xuất hiện, Tô Đại tướng quân có phải là sẽ đem Lạc nha đầu bán luôn không?”
“Không có, không có. Tô Lạc chính là con gái ruột của mạt tướng, làm sao mạt tướng có thể làm như vậy chứ?” Tô Tử AN vội vã phủ nhận.
“Vậy thì tốt.” Nam Cung Lưu Vân kéo theo Tô Lạc rời khỏi, đi được vài bước rồi dừng lại, thanh âm đạm mạc vang lên: “Nếu sau này để bổn vương biết có ai đó dám khi dễ nàng, Tô Đại tướng quân lúc đó đừng trách bổn vương ra tay không lưu tình.”
Vừa nói, hắn vừa đảo mắt, liếc Tô Tĩnh Vũ, người nãy giờ vẫn im ra như ve sầu mùa đông. Nam Cung Lưu Vân đỡ lấy Tô Lạc chậm rãi rời đi.
Nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của bọn họ, Tô Tử An mới từ từ thở ra một hơi thật dài.
Lý Nghiêu Tường phải dùng vũ lực để hành hạ hắn, nhưng Tấn Vương điện hạ chỉ cần dùng một ánh mắt, một nụ cười đã khiến hắn áp lực hơn ngàn vạn lần so với Lý Nghiêu Tường kia.
Tô Tử An không có đối xử với Tô Tĩnh Vũ hòa hoãn như xưa. Ngược lại, hắn còn trực tiếp tát một cái thật mạnh lên đầu con trai mình: “Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được Tấn Vương điện hạ bây giờ đã nhìn Tô Lạc bằng con mắt khác? Các ngươi nhớ cho kỹ, từ nay về sau không được phép trêu chọc Tô Lạc. Nàng hiện tại không phải là người mà các ngươi có thể động đến đâu! Đến lúc xảy ra chuyện thì đừng có trách kẻ làm phụ thân như ta không lưu tình!”
“Cha! Nhưng ngươi cũng đã nhìn thấy rõ, nha đầu thúi kia đã kết thù với Lý gia, muốn gia đình bọn họ tha chết cho nàng là điều không thể!” Mặt Tô Tĩnh Vũ đỏ lên, nói huỵch toẹt ra sự thật mà Tô Tử An muốn trốn tránh.
Trên mặt Tô Tử An cứ đỏ một trận rồi xanh một trận.
Một bên là Tấn Vương điện hạ.
Một bên là Dao Trì Lý gia.
Hai bên đều quá mạnh, cho dù là đứng về bên phía nào, đối với Tô phủ tuyệt đối đều là chuyện không tốt.
Tô Tử An tưởng đã lấy lòng được Tấn Vương điện hạ, nhưng lại không dám đối địch với Dao Trì Lý gia. Lúc này, trong lòng hắn rối rắm cực kỳ, trái phải lắc lư không ngừng.
Nguyên bản hắn muốn thật lòng đối tốt với Tô Lạc, cũng dần dần lãng quên mất…