Mọi người nhìn về phía chân trời xa xa, nơi vô biên vô ngần. Ở nơi chân trời xanh thẳm đó, dường như phát ra một tia sáng chói mắt.
Đúng lúc này, ở phía chân trời xa kia đột nhiên xuất hiện hai đốm đen nhỏ. Sau đó, hai đốm đen nhỏ này càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng cũng loáng thoáng phân biệt được ra hai bóng người.
Hai bóng người đó dường như đang cưỡi gió bay tới.
Tay áo của nam nhân bay vùn vụt, nổi bật bất phàm. Váy áo của nữ nhân thì tung bay, tiên tư ngọc cốt.
Một người thì tuấn mỹ, một người thì thanh khiết linh hoạt, hai người hai tay nắm chặt, đạp không bay tới, mờ ảo như tiên.
Đây chắc chắn là việc mà mọi người từ lúc sinh ra cho tới ngày hôm nay mới được nhìn thấy. Một cặp trai tài gái sắc xứng đôi nhất, hoàn mỹ nhất, động lòng nhất!
Lúc này, tất cả mọi người đều ngước đầu, say sưa ngắm nhìn hai bóng dáng tuyệt mỹ đến từ phương xa.
“Khoan đã!” Nam Cung Lưu Vân nắm tay Tô Lạc, nhanh chóng bay xuống đài tranh đấu khổng lồ.
Tay hắn tùy ý vung lên, tiếng đếm ngược như thủy triều dưới đài tranh đấu liền dừng lại. Dường như, toàn bộ thế giới vào giây phút này đều bị đóng băng.
Tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, lẳng lặng nhìn thiếu niên tuyệt thế vô song dường như đang xưng bá thiên hạ đó.
Lúc này, ở trong sân tranh đấu, hơn mười vạn người lấp kín chỗ ngồi. Tất cả các nữ tử đang ngồi trên lầu hai đều cứng đờ như sắt, nhìn chằm chằm vào người nam nhân tuấn lãng bất phàm này.
Tấn, Tấn Vương điện hạ?
Sao có thể như vậy? Thật vô lý!
Tấn Vương điện hạ sao lại xuất hiện trên đài tranh đấu được? Hơn nữa, ngài ấy còn nắm tay một nữ tử? Cái này chứng tỏ điều gì?
Ngay tức khắc, quần chúng dưới đài đều bị kích động! Điên cuồng! Bạo động!
“Nhìn kìa! Đó là Tấn Vương điện hạ, là Tấn Vương điện hạ á á á!” Vị nữ tử trẻ tuổi này kích động đến nỗi gần như sụp đổ.
“Sao lại có thể như vậy? Tấn Vương điện hạ sao lại có thể tới đây? Đó không phải trận quyết đấu của hai cô nương trong Tô phủ hay sao? Sao ngài ấy lại tới đây?”
“Chẳng nhẽ lời đồn là thật? Hai vị cô nương trong Tô phủ thật sự là vì Tấn Vương điện hạ mà quyết đấu?”
“Vị cô nương mà Tấn Vương điện hạ nắm tay là ai vậy? Dựa vào cái gì mà để điện hạ nắm tay như vậy? Dựa vào đâu chứ?”
Rất nhiều cô nương bị kích động, gào thét, đố kỵ, và điên cuồng. Những tiếng kêu gào như muốn xé vỡ cổ họng, dường như khiến cho đài tranh đấu trở nên nhốn nháo.
Những ánh mắt không có thiện ý phóng lên người Tô Lạc, cho dù Tô Lạc có là một cô nương bình tĩnh như gió, cũng khó lòng mà đỡ được.
Nàng hơi vùng ra, nhưng cánh tay Nam Cung Lưu Vân lại như kìm sắt nắm chặt lấy tay nàng, hắn đứng im không nhúc nhích, cũng không cho phép nàng trốn chạy.
Nam Cung Lưu Vân nhìn sự bạo động dưới đài, hơi nhíu mày. Hắn giơ tay phải lên, hơi đè thấp xuống.
Ngay lập tức, đài tranh đấu ầm ĩ như nước sôi trong chảo nóng trở nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ.
Thấy vậy, mấy nhân vật lớn được mời đến làm giám khảo nhao nhao lắc đầu cười khổ.
Trưởng lão hộ pháp của Đoàn trưởng lão đế quốc, Viện trưởng đại nhân Học viện đệ nhất của đế đô, Trưởng lão danh dự của Hiệp hội lính đánh thuê...Đó đều là những nhân vật chỉ cần giẫm chân một phát là khiến cho toàn bộ đế đô bị chấn động. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể nhìn nhau cười gượng.
Luận về tu vi về võ công, Nam Công Lưu Vân chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, nhưng luận về lực khống chế, ba người bọn họ có cộng lại, cũng không bì kịp lực ảnh hưởng từ một cái nhấc tay của hắn.
Nam Cung Lưu Vân nhìn những khuôn mặt đỏ bừng dưới đài tranh đấu, ánh mắt lóe sáng, đầu lông mày cau lại, hắn chuyển hướng về phía trọng tài, thanh âm đạm mạc mà hờ hững: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Trọng tài bị ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân làm cho khϊếp sợ, nhất thời mất hồn.
Tô Lạc mím môi cười, hảo tâm chỉ bảo hắn: “Xin hỏi, bây giờ trận đấu có thể bắt đầu được chưa?”
Không đợi trọng tài trả lời, Tô Thanh đã nhếch khóe miệng lên giễu cợt: “Tô Lạc, ngươi đến muộn rồi!”
Tô Lạc cười híp mắt đánh giá Tô Thanh ở trước mắt.
Nhiều ngày không gặp, khí chất của Tô Thanh đã có chút thay đổi so với trước kia.