Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 470: Hỏa diệm cốc (5)

Hòn đá vốn như ngọn lửa sáng rực, bây giờ lại ấm áp giống như ngọc Dương Chi, lộ ra ánh sáng trắng, trong suốt dường như có thể phản chiếu lại bóng người.

Xảy ra chuyện gì, trong lòng Tô Lạc vô cùng bối rối.

Tô Lạc nhất thời kinh sợ, ném hòn đá vào không gian, quay đầu liền trốn sau một khối đá.

Tô Lạc thu hô hấp lại, không để cho mình phát ra âm thanh.

Rất nhanh, trước mặt Tô Lạc liền xuất hiện một bóng người.

Chỉ thấy cả người hắn bao phủ toàn băng tuyết, toàn thân trắng xóa, lộ ra một tia lạnh lẽo.

Nhưng bây giờ nhiệt độ xung quanh rất nóng, cho nên hắn không ngừng dùng năng lực tạo ra băng tuyết, làm giảm nhiệt độ toàn thân.

Lý Ngạo Thiên! Hắn thật sự đi vào hang Hỏa Diễm.

Khóe miệng Tô Lạc hiện lên nụ cười quỷ quyệt.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, Lý Ngạo Thiên sẽ không ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, mà đi vào đuổi gϊếŧ nàng.

Tốt! Rất tốt!

Lúc này ánh mắt Lý Ngạo Thiên nhíu chặt.

Vừa rồi hắn còn có thể cảm nhận được hơi thở của xú nha đầu, thế nào bây giờ lại không thấy rồi?

Lý Ngạo Thiên đem linh lực ngưng tụ trên tai, bỗng nhiên, tai phải hơi rung.

Cả người Lý Ngạo Thiên như đại bàng giương cánh, như chim ưng đáp xuống, mạnh mẽ hướng về phía Tô Lạc.

“Xú nha đầu! Chịu chết đi!”

Vì gϊếŧ xú nha đầu này, hắn liên tục bị trêu đùa, quả thật vô cùng chật vật. Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Ngạo Thiên lập tức dâng lên sát ý nồng đậm.

Nhưng lúc này, nhìn thấy hắn đánh tới, Tô Lạc không có trốn tránh!

Khóe miệng Lý Ngạo Thiên hiện ra nụ cười lạnh, một chưởng gào thét, kèm theo băng lạnh.

Đáy mắt Tô Lạc ý cười trào phúng lạnh lẽo, chỉ thấy đôi tay nàng kết ấn, một loạt quả cầu lửa cỡ trung tụ lại quanh người nàng.

Nơi này là hang Hỏa Diễm.

Đối với Tô Lạc mà nói, như cá gặp nước, như chim trong rừng.

Đối với Lý Ngạo Thiên mà nói, như rồng chỗ nước cạn, như hổ ở đồng ruộng.

Ngọn lửa xung quanh lấy không hết dùng không cạn, Tô Lạc không tốn bao nhiêu lực liền ngưng tụ ra vô số ngọn lửa, chỉ nghe “Oành” một tiếng vang lên.

Vô số quả cầu lửa, che trời lấp đất bay điên cuồng về phía Lý Ngạo Thiên, giống như nước dâng mãnh liệt ngập trời.

Lúc này Lý Ngạo Thiên mới biết xú nha đầu thuộc tính hỏa.

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Khó trách xú nha đầu này một mình lại dám vào hang Hỏa Diễm, khó trách nàng dám dụ địch đi vào, bởi vì nàng chính là pháp sư hệ hỏa!

Lý Ngạo Thiên nhất thời bị Tô Lạc làm lúng túng chân tay, vô cùng hỗn loạn.

Có điều, sức mạnh hai bên chênh lệch quá lớn, Lý Ngạo Thiên rất nhanh bình tĩnh lại, không rối loạn như lúc bắt đầu trận đánh.

“Xú nha đầu! Ngươi dám phản kháng! Muốn chết!” Sắc mặt Lý Ngạo Thiên đỏ lên.

Từng đường đao băng, chi chít nhau, nhiều không kể xiết, giống như ngàn mũi tên điên cuồng đâm vào Tô Lạc!

Lý Ngạo Thiên không tin, cấp bảy mới lĩnh ngộ được tuyệt chiêu này, xú nha đầu còn có thể ngăn cản được!

Mắt Tô Lạc thấy vô số đao băng tập kích quanh nàng, liền hiện lên một tia cảnh giác, cùng lúc đó, nàng nhanh chóng lăn đến ngọn lửa bên cạnh.

“Xẹt xẹt xẹt!” Vô số đao băng bay vào trong ngọn lửa, bị ngọn lửa bao trùm, lập tức hóa thành sương mù.

Lý Ngạo Thiên thấy vậy, ánh mắt đỏ ngầu tức giận!

Lúc toàn bộ chú ý của hắn đặt trên người Tô Lạc, bỗng nhiên, phía sau hắn xuất hiện một con chó màu trắng.

Chỉ thấy nó bất ngờ từ trên trời rơi xuống!