Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 356: Tử Kinh Đảo (7)

Bắc Thần Ảnh thu bút, đắc ý nâng cằm: “Viết thật sự là quá đẹp, quả thực muốn cất vào không cho ai xem.”

Tô Lạc cạn lời, đứa nhỏ này quả thực gần mực thì đen, giống y như Nam Cung Lưu Vân tự luyến không biên giới.

Bắc Thần Ảnh tổng cộng viết ba bản, một bản cho Tô Lạc, một bản cho Thái tử, còn có một bản là do hắn giữ, miễn cho có người đổi ý không muốn đền.

Sau khi ba người ký tên của mình xong, thi đấu bắt đầu.

“Hạn định là ba giờ, ai câu được nhiều Tử Kinh Ngư nhất, người đó là người thắng.” Bắc Thần Ảnh đánh một chưởng xuống, thi đấu chính thức bắt đầu.

Vì duy trì tính công bằng và công khai của cuộc thi, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Tuyệt ngồi ở cùng một chỗ câu.

Mồi câu của mỗi người đều là bí phương của bản thân, không ai có thể kiểm tra mồi câu của đối phương, chỉ cần có thể câu được Tử Kinh Ngư là được, cho nên Tô Lạc câu yên tâm thoải mái vô cùng.

Lúc này, cách đó không xa, Lam Tuyển lại cười lắc đầu.

“Ai, Nam Cung chắc sẽ ói rất nhiều máu.” Lam Tuyển nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, thay đổi tư thế cho thoải mái, có chút thở dài nói: “Nha đầu kia cũng thật là có chút tùy hứng, không biết sao Nam Cung lại coi trọng nàng?”

Ám Dạ Minh trừng hắn một cái: “Không muốn ảnh hưởng đến tình nghĩa huynh đệ thì không nên bình luận nàng, chẳng lẽ ngươi không thấy lần này Nam Cung nghiêm túc sao?”

Sắc mặt Lam Tuyển cứng lại, nhìn náo nhiệt nơi xa, vẫn hừ lạnh: “Nhưng ta thật không thấy cô nương kia xứng đôi Nam Cung ở chỗ nào, ngươi nhìn nàng…”

Ám Dạ Minh dừng một chút, nhìn không trung xanh thẳm nơi xa, nhìn một lúc lâu mới từ từ nói ra một câu: “Ngươi cho rằng nàng sẽ thua?”

“Cái này còn không rõ ràng sao?” Lam Tuyển khoanh tay, nói rất đương nhiên: “Tuy Nam Cung Lưu Tuyệt rất đáng ghét, nhưng thực lực lại không kém, đừng quên năm trước số lượng của hắn chỉ đứng sau Nam Cung, Tô gia nha đầu sao có thể so với hắn được. Còn không phải là lấy trứng chọi đá, tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Nam Cung cũng thật là, vậy mà vẫn dung túng nàng.”

Ám Dạ Minh cười nhẹ, giọng nói ôn nhuận: “Không, lần này chỉ sợ ngươi đã đoán sai.”

“Ngươi tin nha đầu kia sẽ thắng?” Lam Tuyển buồn cười nhìn Ám Dạ Minh một cái.

“Ta không tin nàng, nhưng ta tin Nam Cung.” Ám Dạ Minh nói: “Ánh mắt Nam Cung xưa nay là chuẩn nhất, từ nhỏ đến lớn, ngươi có từng thấy hắn thua chưa?”

“Thì… Nhưng mà lần này, nói không chừng thông minh sẽ bị thông minh hại, lật thuyền trong mương thì sao?” Lam Tuyển kiểu gì cũng không tin Tô Lạc sẽ thắng.

Ám Dạ Minh chỉ cười, lại không nói chuyện nữa, chuyên chú nhìn cần câu.

Hắn không nói cho Lam Tuyển biết, hắn có cảm giác nha đầu kia không đơn giản, hơn nữa còn rất thần bí, nhưng cụ thể thần bí ở đâu thì hắn lại không thể nói rõ.

Lại nói đến Tô Lạc.

Chuyện đánh cược bị truyền đi, vì thế, rất nhiều người đều vây lên xem náo nhiệt.

Nhưng khác với Tô Lạc, tất cả mọi người đều vô cùng xem trọng Thái Tử điện hạ.

Thái Tử điện hạ không chỉ có võ công tu vi cao hơn Tô Lạc rất nhiều, mà số lượng Tử Kinh Ngư của năm trước vẫn còn sờ sờ ra đó, thực lực rất là bất phàm.

“Cô nương này thật đúng là không biết trời cao đất dày, dám thi đấu với Thái Tử điện hạ.”

“Cái này cũng chưa tính là gì, thứ hấp dẫn nhất chính là tiền đặt cược của bọn họ, người thắng câu được bao nhiêu con cá, người thua phải đền bấy nhiêu tinh thạch xanh lá, ha ha, chỉ sợ vị cô nương này sẽ ói máu.”

“Cô nương này nhà ai vậy? Trước kia sao lại chưa từng gặp qua?”

“Ngươi biết vị phế vật Tô phủ kia không? Ngươi biết trận sinh tử chiến bị truyền đi ồn ào gần đây không?”