Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 279: Luyện Dược Sư Sơ Cấp (4)

Nàng lại không biết rằng chính vì hành động lười biếng này mà nàng gặp phải hậu quả không thể tượng tượng, hơn nữa lại có ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống luyện dược sau này của nàng.

Trong lúc ngâm thảo dược, Tô Lạc vô cùng hứng thú đánh giá Tử Hoả dược đỉnh trước mặt.

Tử Hoả dược đỉnh có chân vạc cao chừng nửa thước, toàn thân màu đỏ tím, quanh thân dược đỉnh khắc bốn cái đầu rồng đang há to miệng máu, đầu rồng dữ tợn, miệng há to như thể đang phun lửa.

Đuôi của bốn con rồng quấn vào nhau tạo thành nắp đỉnh. Mở nắp đỉnh, bên trong là một cái nồi bằng sắt to bằng chậu rửa mặt, là nơi đặt dược liệu. Mà phía trên nồi sắt là một tấm kính bằng phẳng, đan dược sau khi luyện chế sẽ xuất hiện tại đây.

Tử Hoả dược đỉnh quý ở chỗ không phải chỉ có ngọn lửa mới đóng vai trò gia tăng khả năng thành công nhất định, mà là do bên trong có pha trộn một ít kim loại hiếm, trong quá trình luyện dược, có thể khiến xác xuất thành công tăng lên gấp đôi.

Tô Lạc bỏ thảo dược đã được ngâm vào nổi, đậy kín nắp đỉnh, nhẹ nhàng vỗ vào cơ quan ở phía dưới.

Lửa... Tô Lạc xác thực là pháp sư hệ hoả, hơn nữa nàng hiện tại đã có thể ngưng tụ Tiểu Hoả Cầu, nhưng tóm lại vẫn là thiếu thiếu cái gì đó.

Tô Lạc đảo mắt suy nghĩ.

Bỗng nhiên, Tô Lạc vỗ tay một cái, trong đầu nhảy ra một ý tưởng!

Có rồi!

Sao nàng lại có thể quên mất tiểu bảo bối kia chứ!

Tam vị chân hoả của Tiểu Thần Long mạnh hơn Tiểu Hoả Cầu của nàng nhiều, uy lực lớn hơn gấp nhiều lần.

Tiểu Thần Long đang nằm trên tảng đá, bụng nhỏ nhấp nhô đều đều theo nhịp hô hấp, ngủ say sưa, thì bị Tô Lạc lôi dậy. Tiểu Thần Long chu chu cái miệng nhỏ, cọ cọ vào lòng ngực nàng, hai cái móng vuốt níu chặt vạt áo nàng, lại nặng nề ngủ, đã vậy còn khò khè muốn ngáy.

Tô Lạc dở khóc dở cười.

Song, vì kế hoạch tu luyện của nàng, nàng vẫn kiên trì muốn mượn tam vị chân hoả của Tiểu Thần Long.

Tô Lạc bịt mũi Tiểu Thần Long, mới đầu còn không sao, qua vài đợt hô hấp, Tiểu Thần Long từ từ tỉnh dậy, vì còn buồn ngủ nên cặp mắt mê mang vô tội nhìn Tô Lạc.

“Ngoan, khoan hãy ngủ, phun cho ta mồi lửa trước đã.” Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long, hướng cái miệng của nó nhắm vào một trong bốn cái miệng rồng trên dược đỉnh.

Tô Lạc nôn nóng muốn Tiểu Thần Long tài trợ mồi lửa, không ý thức được hiện tại nàng đang ôm hai chi trước của Tiểu Thần Long, tư thế này rất giống tư thế xi xi cho em bé.

Cũng may, Tiểu Thần Long nhìn đến mặt rồng hung dữ khắc trên dược đỉnh, hai mắt nhập nhèm buồn ngủ dần tỉnh táo lại.

Thật ra Tô Lạc vẫn luôn lo lắng, bởi vì đứa nhỏ Tiểu Thần Long này luôn không hành động theo đúng chỉ dẫn. Nhớ lần trước, vì tiêu diệt kẻ truy đuổi nàng mà mạo hiểm để nó ra tay, kết quả, lần đầu tiên nó phun nước, thiếu chút nữa là xảy ra sự cố lớn. Còn lần thứ hai đánh bậy đánh bạ mà phun sấm sét, trực tiếp nướng cháy kẻ truy đuổi thành than đen.

Tô Lạc không ngừng dặn dò: “Nhớ kỹ nha, là phun lửa, không cần phun nước, cũng không cần phun sấm sét, ngàn vạn lần không được phun nước đó nha...”

Nó mà phun nước thiệt thì hỏng bét.

Có thể là lần này ông trời cũng đứng bên Tô Lạc, vận may của nàng tính ra cũng không tệ, Tiểu Thần Long mơ màng hồ đồ nhưng đúng là phun ra tam vị chân hoả.

Sau khi mượn được mồi lửa, Tô Lạc để Tiểu Thần Long tiếp tục ngủ, còn nàng thì bắt đầu luyện chế đan dược.

Tam vị chân hoả nhảy nhót trong lòng bàn tay của Tô Lạc, dưới sự thao túng của nàng, tiến vào miệng rồng, nhiệt độ của dược đỉnh từ từ được nâng cao.

Càng về sau, Tô Lạc càng tập trung tinh thần lực.

Đây là lần đầu tiên luyện chế đan dược, hơn nữa đan dược luyện chế cũng không phải đan dược cao cấp, nhưng nàng luôn có một loại chấp niệm rất sâu.