“Hồi bẩm phu nhân, tứ tiểu thư quả thực đã dọn toàn bộ vàng vào phòng, một cái đồng vàng cũng không để lại.” Cô nương thần bí đứng ở trước mặt Tô phu nhân, cung kính nói.
“Thực tốt, tiếp tục giám thị, tuyệt đối không để nàng có cơ hội đem vàng ra bên ngoài.” Đôi mắt đẹp của Tô phu nhân hiện lên độc ác âm hiểm.
Tô Lạc quả nhiên vẫn thực hèn mọn, chỉ một chút vàng là đã có thể khiến nàng mắc mưu.
Ha ha, Tô Lạc à Tô Lạc, một vạn đồng vàng này ngươi cầm chôn cùng đi, dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu.
Tô phu nhân chỉ cần tưởng tượng đến sau khi việc này chấm dứt rồi, nàng vĩnh viễn không cần gặp lại hai đứa con gái này nữa, tâm trạng của nàng đặc biệt tốt, khóe miệng cong lên một độ cong sung sướиɠ.
Liên tiếp qua mấy ngày đều rất yên ổn.
Ngày hôm nay, trong thư phòng.
Tô Tử An nhìn kết quả điều tra trong tay, mày kiếm nhăn thật sâu, sắc mặt có vẻ hết sức khó coi.
Một chồng giấy điều tra thật cao, trên đó rành mạch mà viết rõ chuyện của Tô Vãn có quan hệ rất nhiều với Tô Lạc.
Tô Lạc có động cơ để hại người.
Bởi vì Tô Vãn luôn nhằm vào nàng, nên nàng ghi hận trong lòng, đã trả thù Tô Vãn.
Hơn nữa tập giấy báo cáo điều tra này còn có một bằng chứng vô cùng mạnh!
Tô Lạc có tuyên bố một nhiệm vụ tại Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, nhiệm vụ này có nội dung là yêu cầu nam nhân cưỡиɠ ɠiαи Tô phủ tam tiểu thư Tô Vãn!
Nhìn bút tích rồng bay phượng múa tại chỗ ký tên kia, Tô Tử An đột nhiên mây đen giăng đầy.
Đây là chữ viết của Tô Lạc, tuyệt đối không sai.
Vốn hắn cũng sẽ không nhận ra, chỉ là lần trước khi Tô Lạc chép Kinh Kim Cương vì hắn, hắn xem qua vài lần, phát hiện chữ viết của Tô Lạc thế mà lại cực kỳ mạnh mẽ, cho nên có ấn tượng với chữ viết của nàng.
Tô phu nhân nhìn Tô Đại Tướng Quân, lại nhìn báo cáo điều tra giấy trắng mực đen, nàng nhíu mày, ôn nhu nói: “Báo cáo này là thật sao? Thϊếp cảm thấy Lạc Nhi dù có hư đến đâu cũng sẽ không làm ra chuyện này, tướng quân đừng vội quyết định có được không?”
“Là nàng quá thiện lương, căn bản không hiểu nhân tâm hiểm ác, phu nhân.” Tô Tử An an ủi Tô phu nhân, nhắc tới Tô Lạc, sắc mặt đã xanh mét, đáy mắt hình như có hai ngọn lửa bừng lên: “Vi phu tự mình giám sát báo cáo điều tra, sao có thể là giả được chứ?”
Tô phu nhân trên mặt không có cảm xúc gì, trong lòng lại âm thầm chửi thầm, cười lạnh liên tục.
Sao có thể sẽ không giả? Bản điều tra báo cáo này rõ ràng là do nàng ở phía sau thao túng.
Nàng hoàn toàn có thể chứng minh bản điều tra báo cáo đó tuyệt đối là giả.
Nhưng làm một BOSS chuyên thao túng sau màn, Tô phu nhân đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nói ra, hơn nữa, nàng còn cần phải thêm mắm thêm muối, khiến Tô Tử An càng giận dữ hơn.
“Nhưng mà, Lạc Nhi nàng… Chắc là không thể đâu đúng không?”
“Hừ! Người tới, trói Tô Lạc đến đại đường ngay cho bổn tướng quân!” Tô Tử An cả giận nói.
Việc này nhất định phải làm cho rõ ràng, nếu không Tô phủ đừng nghĩ có ngày lành với một nha đầu ác độc tâm tư rắn rết như vậy!
Trong đại đường.
Trên ghế thái sư xa xỉ hoa lệ, Tô Tử An chau mày lạnh lùng, uy nghiêm ngồi đấy.
Tô phu nhân hiền từ ngồi ở bên cạnh hắn, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên ưu sầu nhàn nhạt và bất đắc dĩ.
Tô Tĩnh Vũ đứng ở bên dưới, khuôn mặt bình tĩnh trông không rõ biểu tình.
Tô Lạc bị thị vệ đưa tới chính đường.
“Nghịch nữ! Còn không mau quỳ xuống!” Thanh âm của Tô Tử An lạnh băng không chứa một tí hơi ấm, đáy mắt tựa hồ cất dấu hai ngọn lửa.
Tô Lạc nhíu mi lại, thực tuân theo quy củ hành lễ, tiện đà nhìn quét một vòng, nhẹ giọng hỏi: “Cha bày ra trận thế lớn như vậy, lại bắt ép thỉnh nữ nhi lại đây, không biết có gì dạy bảo?”