Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 165: Điên Cuồng Cuối Cùng (7)

Biểu cảm của nàng rất lười biếng, giống như mèo con đang phơi nắng, lại giống như vương giả đang thống trị tất cả.

Hắc y nhân cắn chặt môi dưới, do dự một lúc lâu, mới rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Là Tam tiểu thư của quý phủ, nhiệm vụ lần này là do nàng tuyên bố!”

Tam tiểu thư? Tô Vãn?

Quả nhiên là người trong dự kiến.

Thật ra người đầu tiên Tô Lạc đoán là nàng, chỉ là thiếu chứng cứ thực sự hữu dụng mà thôi.

Trên mặt Tô Lạc chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, vừa lạnh băng vừa nguy hiểm đến cực điểm:

“Tam tỷ tỷ? Sao có thể là nàng? Quả thực là nói hươu nói vượn!”

Hắc y nhân nghe vậy, có chút nóng nảy: “Ta có chứng cứ!” Nói xong, hắn lấy trong lòng ngực ra một tờ giấy, run rẩy đưa cho Tô Lạc: “Ngươi xem, đây là thư nhiệm vụ mà quý phủ tam tiểu thư tự tay ký tên, không tin ngươi cẩn thận mà nhìn!”

Tô Lạc dựa vào ánh trăng mỏng manh nhìn lướt qua, xác thật là chữ viết của Tô Vãn.

Quả nhiên là nàng!

“Vậy thì nàng mời ngươi tới làm gì? Gϊếŧ ta?” Tô Lạc thong thả ung dung bỏ tờ giấy kia vào trong ngực, cười như không cười nhìn hắc y nhân đang không ngừng run rẩy.

“Không, không phải…” Hắc y nhân có chút sợ hãi quay mặt qua chỗ khác.

“Nói thật, bằng không…” Tô Lạc lấy ra một viên Đoạn Trường Đan màu đỏ lắc lư ở trước mặt hắn, vô cùng có tính uy hϊếp.

Đáy mắt Hắc y nhân hiện lên hoảng sợ, hắn đứt quãng nói: “Muốn gϊếŧ ngươi, nhưng là, là tiền da^ʍ hậu sát… Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Tô Lạc không thay đổi sắc mặt, đáy mắt lại lạnh băng.

“Hơn nữa… Đem thi thể của ngươi phơi thây hoang dã, cho chó săn gặm cắn…” Hắc y nhân vốn không muốn nói, nhưng dưới khí thế uy nghiêm hùng hổ dọa người kia của Tô Lạc, hắn không dám dấu diếm, nói rõ ràng hết toàn bộ mọi chuyện.

Tiền da^ʍ hậu sát, lại phơi thây hoang dã, bị chó săn gặm cắn? Tô Vãn à Tô Vãn, vốn cho rằng lòng ngươi chỉ có chút ác độc thôi, không ngờ ngươi lại có tâm địa rắn rết như vậy!

Lần nào không phải đều do ngươi gây sự trước, Tô Lạc ta chỉ bị động phản kích chứ? Ta nhường nhịn mọi mặt, ngược lại ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngươi cho rằng ta dễ ức hϊếp sao?

Quỷ kế độc ác như vậy ngươi cũng có thể sử dụng.

Tốt, thực tốt, vô cùng tốt!

Nếu lần này không nhổ ngươi tận gốc, sau này Tô Lạc ta sao có thể sống yên ổn trong phủ chứ?

Có nghe qua đi đêm có ngày gặp ma chưa?

Nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.

Đáy mắt Tô Lạc hiện lên sát ý lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên nàng muốn gϊếŧ người.

“Ngươi…” Hắc y nhân thấy thần sắc Tô Lạc đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Đây là trực giác bẩm sinh của sát thủ, một loại trực giác chính xác đến đáng sợ.

Quả nhiên, chỉ thấy Tô Lạc mạnh mẽ đánh xuống, hắc y nhân liền bất tỉnh.

Nhìn hắc y nhân ngất xỉu trên mặt đất, khóe miệng Tô Lạc hiện lên một nụ cười khát màu tàn độc.

Tiền da^ʍ hậu sát, phơi thây hoang dã sao? Tô Vãn, nếu đây là quy tắc trò chơi mà ngươi muốn, vậy chúng ta cứ dựa theo quy tắc đó mà chơi.

Nhưng trước đó, cho phép muội muội tặng ngươi một phần hậu lễ.

Trăng lên đầu cành liễu, đêm lạnh như nước.

Đêm nay trăng mờ gió lớn, là một đêm rất thích hợp để gϊếŧ người.

Tô Lạc thay y phục dạ hành màu đen, bí mật mang theo hắc y nhân xoay người nhảy ra đầu tường.

Thân mình xinh xắn lanh lợi của nàng nhanh chóng chạy đi trong bóng đêm mênh mông.

Thủ vệ Tô phủ khá nghiêm ngặt, nhưng không ai có thể thấy được Tô Lạc.

Trải qua việc trộm thiên linh thủy lần trước, Tô Lạc đã hiểu rõ địa hình của Tô phủ.