Tô Lạc nhìn Cầm Ninh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt. Thị nữ bên cạnh Dao Trì tiên tử cũng không phải hạng đơn giản.
“Bọn họ truy sát ngươi?” Đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Lưu Vân ngày càng hung ác nham hiểm, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo liều lĩnh, tản ra khí chất vương giả nồng đậm.
Tô Lạc cười đơn độc, có vẻ bắt đắc dĩ: “Người truy sát ta không phải chỉ có đám người đó.”
Tô Lạc lúc này nói lời hai nghĩa, nàng ngước mắt lên, như cười như không nhìn Dao Trì tiên tử, ánh mắt rơi xuống bàn tay trắng ngần như gọt.
Mũi tên cuối cùng ấy, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, trên bàn tay xinh đẹp đó thật sự không lưu lại vết tích gì sao?
Một ngày một đêm đó, nàng có thể nói là nguy hiểm liên tiếp, nếu như không có nữ thần may mắn ở bên cạnh, nàng đã chết được một trăm linh tám nghìn lần rồi.
Mối thù truy sát ngày hôm nay, ngày sau Tô Lạc nàng sẽ báo thù gấp mười lần.
Lúc này, trên mặt Dao Trì tiên tử nở một nụ cười dịu dàng ấm áp, nụ cười yên ả khoan thai, không một gợn sóng, tựa hồ như một tiên nữ không nhuốm hồng trần.
Đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Lưu Vân hung dữ ngang tàng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tô Lạc, gằn giọng: “Những người truy sát ngươi còn có ai?”
Nam Cung Lưu Vân, ngươi đang chất vấn ta, chứ không phải ta chủ động cáo trạng.
“Nếu như ta nói, trong đó còn có người của Dao Trì tiên tử, ngươi có tin không?” Tô Lạc dùng ngữ khí ung dung trêu đùa, như cười như không nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng trong đáy mắt nàng lại chợt lóe lên ánh nhìn chăm chú và thận trọng.
Nếu như Nam Cung Lưu Vân tin nàng, nàng quyết định sẽ không giấu giếm hắn nữa, đem tất cả mọi thứ nói hết với hắn. Nói với hắn rằng, Dao Trì tiên tử của hắn là loài rắn rết ác độc.
Nếu như Nam Cung Lưu Vân không tin… Tô Lạc chỉ có thể cô độc gượng cười.
Đôi mắt chim ưng của Nam Cung Lưu Vân lóe lên một tia hàn quang, hắn xoa đầu nàng, đôi mắt phượng cám dỗ mà tà mị nhìn nàng, cưng chiều nói: “Không được nói đùa, phải nói thật với bổn vương.”
Trong nháy mắt, trái tim Tô Lạc liền rớt xuống tận đáy sâu, lạnh như băng.
Quả nhiên, vẫn là nàng kỳ vọng quá nhiều.
Quả nhiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở bên nhau, làm sao có thể chống lại sự tín nhiệm từ nhỏ đến lúc trưởng thành?
Dao Trì tiên tử nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng, nơi sâu thẳm trong đôi mắt đẹp trong suốt như ngọc đó là một nụ cười khẩy đắc ý khoe khoang.
Tô Lạc tựa hồ như nghe thấy nàng nói: “Cho dù Dao Trì tiên tử ta phái người đi ám sát ngươi thì đã làm sao? Nam Cung Lưu Vân không tin. Hắn, căn, bản, không tin.”
Đúng vậy, hắn không tin.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên hiện ra một nụ cười châm biếm nhàn nhạt, nàng dùng sức đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, thanh âm rất nhẹ, rất nhạt: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Lúc này, nói nhiều hơn thì có ích lợi gì? Dù sao thì hắn cũng tin tưởng mà không nghi ngờ Dao Trì tiên tử.
Nam Cung Lưu Vân thấy nàng tâm tình không tốt, cho rằng nàng đã mệt mỏi cả một ngày một đêm rồi, liền thuận theo ý nàng, dịu dàng nói: “Được, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục đi thực hiện nhiệm vụ.”
“Không cần.” Tô Lạc lạnh giọng từ chối.
Nhiệm vụ mà hắn nói chính là đi gϊếŧ Thiết giáp tích bối long, nhưng giờ đây không gian của nàng đã được mở ra rồi, đã không còn cần phải đi gϊếŧ nữa.
“Hãy tin bổn vương! Bổn vương nhất định sẽ tra ra hung thủ!” Nam Cung Lưu Vân nhìn theo bóng lưng đang kiến quyết rời đi của nàng, mày kiếm thâm trầm, ngữ khí kiên định tựa hồ như đang tuyên thệ.
Khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nét cười cay đắng nhàn nhạt.
Tra ra hung thủ ư? Đã nói với ngươi rồi, ngươi lại không tin, còn muốn tra truy hung thủ kiểu gì?
Tô Lạc dừng bước, quay đầu lại cười nhạt, nụ cười tựa như khói hoa tháng ba, rực rỡ mà tịch mịch, thanh đạm nói: “Thật ư? Vậy cảm tạ ngươi trước!”
Nam Cung Lưu Vân nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của nàng, sắc mặt biến đổi không ngừng, lúc sáng lúc tối, gân xanh nổi lên khắp đốt ngón tay.
“Tam sư huynh...” Đôi mắt xinh đẹp kiều diễm như sương của Dao Trì tiên tử khẽ động, nàng thoáng chần chừ chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Huynh tin muội chứ?”