Ngu Thanh Thiển một đường đi về phía trước, đi qua một cánh rừng này, nhiệt độ dần dần ấm trở lại, cây cối lại hoàn toàn khác biệt.
Đệ tử tiến vào mật địa cánh rừng rậm này cũng không ít, mục tiêu của bọn họ cũng là Linh Thực trong mảnh rừng rậm này.
Trong đó có ba người vừa vặn ở chỗ Ngu Thanh Thiển đi ngang qua.
Lúc này Ngu Thanh Thiển đang dây dưa với hơn mười bụi yêu thực, nàng không gọi Linh Thực ra, mà chỉ không ngừng sử dụng dị năng hệ Mộc điều khiển nhóm yêu thực đó tự tàn sát lẫn nhau, thỉnh thoảng còn dùng tinh thần lực dọa một vài bụi yêu thực.
Cách đó không xa, một tên nam tử da thịt trắng bóc nói với hai người khác: "Người đó là ai? Vì sao yêu thực bênh cạnh nàng giống như đang tàn sát lẫn nhau?"
Hai người kia đưa mắt nhìn sang, cũng bị một màn kia làm cho sợ ngây người.
Chỉ thấy phía trước có một thiếu nữ tướng mạo tuyệt sắc, đang khoanh tay dựa vào cạnh một thân cây, môi hơi cong lên, mang theo một chút tà khí, mà hơn mười bụi yêu thực tu vi Linh Vương đang vây xung quanh nàng thì tự mình hỗn chiến.
Hình ảnh như vậy, nhìn sao cũng cảm thấy quỷ dị.
"Tiểu Thanh Thanh, ba người bên kia đang nhìn ngươi, ngươi không tính thu liễm một chút sao?" Cổ Diễm hài hước trêu đùa, từ trong giọng nói của hắn cũng nghe ra được ý bất cần.
Ngu Thanh Thiển lười biếng trả lời: "Ở Thánh viện ta không cần phải che giấu nữa, bọn họ thấy thì để bọn họ thấy đi, không vấn đề gì."
Chuyện nàng có thể điều khiển thực vật dù sao cũng phải bại lộ, đây là phương thức tác chiến của nàng, không cần phải che che giấu giấu nữa. Ngu Thanh Thiển có một loại dự cảm, lần xông quan này tất phải dùng tới.
Qua một lúc lâu, hơn mười bụi yêu thực kia đều bị thương không ít thì nhiều, đứa nào cũng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi kiệt lực, Ngu Thanh Thiển đi tới, từ trên mỗi bụi yêu thực lấy đi một phần hạt giống, ngay sau đó vỗ tay một cái.
Theo âm thanh vỗ tay của nàng vang lên, hơn mười bụi yêu thực kia giống như gặp quỷ vậy, để lại tiếng thét chói tai thê lương rồi chạy tứ tán.
Ngu Thanh Thiển nhún nhún vai: "Những yêu thực tu vi Linh Vương này lá gan cũng quá nhỏ."
Ngay sau đó nàng đưa mắt về phía nhìn về phía sâu nhất trong rừng rậm, ý vị sâu xa nói: "Không biết mấy bụi yêu thực huyết
mạch cấp Vương có khiến ta thất vọng hay không."
Cổ Diễm nghe được lời nói của nàng, trà trong miệng không nhịn được phun ra ngoài: "Ngươi cũng sắp chơi đám yêu thực nơi này tới điên rồi, bọn họ không sợ ngươi mới là lạ."
"Ai! Xem ra ta phải nắm chắc tốc độ." Ngu Thanh Thiển thở dài.
Sau khi hơn mười bụi yêu thực kia thét lên chạy trốn, ba người cách đó không xa không nhịn được mà trợn mắt há miệng.
Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn qua, chế nhạo nói: "Ba vị sư huynh nhìn có thấy tận hứng không?"
Ba người không biết vì sao lại có loại cảm giác da đầu tê dại, sau lưng lạnh cả người.
"Khụ, khụ..." Nam tử mặt mũi trắng bóc kia không nhịn được ho khan một tiếng nói: "Sư muội, vừa rồi chúng ta quấy rầy rồi, xin lỗi."
Mới vừa rồi, hình ảnh những yêu thực kia tàn sát lẫn nhau quá quỷ dị, ba người trong vô hình sinh ra một loại khϊếp ý rợn cả tóc gáy đối với Ngu Thanh Thiển.
"Không vấn đề gì." Ngu Thanh Thiển không thèm để ý cười cười, tâm tư chuyển một cái hỏi: "Ba vị sư huynh là đang đi tìm Linh Thực sao?"
"Ừ, chúng ta tới thử vận khí một chút." Ngu Thanh Thiển rảnh rỗi đi tới địa phương yêu thực vừa hỗn chiến lúc này, vươn tay gỡ một bụi cỏ ra, quả nhiên thấy được một bụi cỏ nhỏ tản ra nhu quang màu vàng được che giấu trong đó.
Ba người kia đồng thời cũng nhìn thấy cỏ nhỏ màu vàng, trong mắt không nhịn được sáng lên.
Khi ba người nhìn thấy cỏ nhỏ màu vàng rất hưng phấn đồng thời lại không nhịn được sinh ra cảnh giác vô hình.
Bọn họ ở trong rừng rậm này tìm hơn một tháng, một bụi Linh Thực cũng không gặp được, vì sao vị sư muội hành động quỷ dị này tùy ý gỡ một nhúm cỏ lại xuất hiện một bụi Linh Thực. Vận khí này cũng quá tốt đi.