Hỏa Diệp Phong chưa từng trông thấy dáng vẻ thận trọng như vậy của Hỏa Ly Nhã, trong lòng có chút suy xét.
"Chiến lực và khả năng trị liệu của Ngu Thanh Thiển thật sự lợi hại như trong truyền thuyết sao?" Hắn cũng đã thấy được thiên phú về dược tễ của Ngu Thanh Thiển quả thật rất yêu nghiệt, những cái khác cũng chỉ nghe nói.
Hỏa Ly Nhã gật đầu, ý vị sâu xa mà nói: "Ngươi không nên coi thường nàng, ở Học viện Hoàng gia trừ Phong Thần ra, thiên phú tốt nhất tuyệt đối không ai qua được Ngu Thanh Thiển."
Mặc dù hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đối với thiên phú của mình, nhưng mà so với hai người kia, vẫn là không thể không tâm phục khẩu phục.
Hỏa Diệp Phong nhấp một ngụm rượu cười nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Thanh Thiển ta liền quyết định muốn tạo quan hệ tốt với nàng, ở phương diện nhìn người, ta hiểu biết hơn ngươi nhiều."
Ngu Thanh Thiển căn bản không ngây thơ lãng mạn giống như là một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi, cũng không có thâm trầm mưu mô như những nữ tử trong hoàng gia thị tộc, là một nữ tử không dễ để lộ suy nghĩ cho người ta thấy.
Bằng vào tính cách chín chắn ấy đã khiến cho người ta không thể khinh thường nàng, chứ đừng nói là nàng vẫn liên tục tỏa ra tia sáng tài năng.
Hỏa Ly Nhã suy nghĩ một lúc, nhắc nhở: "Ngươi không cần lén lút điều tra về Ngu Thanh Thiển hay là những chuyện liên quan đến nàng, tạo quan hệ tốt với nàng là được rồi."
"Ta biết rồi."
Hỏa Diệp Phong nghe được lời Hỏa Ly Nhã nói, nhanh chóng dập tắt ý định điều tra về quan hệ giữa Ngu Thanh Thiển và Phong Thần trong lòng.
Trời càng lúc càng tối, thực vật xung quanh khách điếm không ngừng chập chờn trong gió, nhiều tia lục khí trong suốt hội tụ vào một căn phòng.
Phong Thần mở mắt, đứng dậy đẩy cửa sổ ra nhìn một chút, phát hiện thực vật xung quanh phát ra năng lượng dao động cực kỳ nhỏ bé tiến vào gian phòng của Ngu Thanh Thiển.
Hắn suy nghĩ một hồi, một luồng năng lượng màu đen tạo thành một mạng lưới trong suốt vô hình khổng lồ bao phủ quanh gian phòng của Ngu Thanh Thiển, cũng không ảnh hưởng đến quá trình năng lượng ở xung quanh chui vào phòng, nhưng mà những người khác sẽ không cách nào cảm nhận được nữa.
Ngu Thanh Thiển hấp thu năng lượng mà thực vật ở xung quanh tự động phát ra, thả tinh thần lực ra cũng phát hiện lưới bảo vệ của Phong Thần.
Khóe môi nàng cong lên đầy ấm áp, bệnh mỹ nhân luôn là mặt lạnh tim nóng như vậy, lúc nào hành động cũng rất cẩn thận.
Nàng cũng biết hiện tại mình muốn đột phá, nếu như bốn phía có cường giả cao cấp ắt sẽ chú ý, nhưng mà năng lượng ở vùng đan điền đã tích trữ tới cực điểm, chính là thời cơ giải khai gông cùm xiềng xích phong tỏa dị năng tinh thần, nàng không thể nào buông tha.
Hiện tại có Phong Thần hỗ trợ, Ngu Thanh Thiển bình tĩnh lại, hoàn toàn tiến vào một loại trạng thái linh hoạt kỳ ảo.
Thời gian trôi qua, hai canh giờ sau, nàng biết một thanh gông xiềng trên người như đã gãy lìa, một luồng năng lượng cuồng bạo nhưng không có chút lực sát thương nào tràn vào trong đầu, và từ từ dung hợp với tinh thần lực vốn có.
"Ầm!"
Cảm giác được giống như là gông cùm xiềng xích phong ấn đã hoàn toàn bị đánh vỡ, theo bản năng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị năng tinh thần quen thuộc, Ngu Thanh Thiển không nhịn được mà nở nụ cười mừng rỡ.
Nàng vừa tỏ ý, không gian tinh thần từng không cách nào kết nối trong nháy mắt có liên lạc.
Ngu Thanh Thiển dùng tinh thần lực thăm dò vào đến trong không gian đã từng là của chính mình dò xét một phen, phát hiện mọi thứ
đều vẫn ở nguyên trong không gian, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại nàng có thể xác định dị năng của mình theo linh hồn đi tới cái thế giới này, bao gồm cả dị năng tinh thần cùng không gian tinh thần cũng đi theo.
Dò xét thây ma, thực vật biến dị và tinh hạch thú biến dị chất đống trong không gian một lượt, Ngu Thanh Thiển sinh ra một loại cảm giác xúc động hiếm thấy.
Sau khi củng cố lại dị năng tinh thần, hút năng lượng tinh hoa của toàn bộ thực vật xung quanh vào cơ thể.
Nàng đứng dậy đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, đạp lên tường, nhảy vào gian phòng của Phong Thần ở cách vách.