Qua thời gian một chén trà nhỏ, cơn cuồng nộ khát máu như muốn dâng trào trên người Ngu Thanh Thiển mới chầm chậm thu hồi lại và đè nén xuống đáy lòng như thể chưa từng xảy ra vậy.
Ngu Thanh Thiển chậm rãi mở mắt, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm trong suốt đang tràn đầy lo lắng kia.
“Ta không sao rồi.”
Vừa rồi bản thân đã sắp không thể khống chế được cơn cuồng nộ khát máu nọ, vì vậy nàng đã dùng phương thức liên lạc mà hai người từng quy ước trước đó để gọi Phong Thần đến đây.
Quả nhiên Phong Thần chỉ ôm lấy rồi gọi tên và vỗ nhẹ lên lưng nàng vài cái thì đã trấn an và áp chế được con quái thú dữ tợn do cơn cuồng nộ tạo thành, chỉ chực chờ thoát ly khỏi sự khống chế của nàng bất cứ lúc nào.
Phong Thần mím môi, thấp giọng lo lắng hỏi: “Thiển Thiển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn gấp gáp muốn biết nguyên do vì sao Ngu Thanh Thiển lại trở nên mất kiểm soát như vừa rồi. Luồng lệ khí khát máu kia quá nồng đậm, giống như một vị sát thần mới bước ra từ địa ngục vậy.
Sau khi cảm xúc đã bình ổn lại thì Ngu Thanh Thiển cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Đời trước cũng từng xảy ra chuyện như vậy, có điều không có sự trấn an của Phong Thần nên nàng đều phải vọt vào giữa đám cương thi hoặc đám thú biến dị gϊếŧ chóc để trút ra hết.
“Chỉ là vô tình nghe thấy một ít tin tức khiến bản thân căm hận mà thôi, thế nên trong lòng không khỏi nổi lên một loại sát ý cuồng bạo.”
Ngu Thanh Thiển nhìn Phong Thần, trong mắt chàng tràn ngập sự tín nhiệm: “Bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ tới cho nên mới phóng túng như thế và để cho cảm xúc đang hơi mất kiểm soát trút hết ra ngoài.”
Nếu như không phải đã truyền tin cho Phong Thần thì đương nhiên nàng không thể để mặc cho luồng sát khí kia thoát ra khỏi rừng phong, khiến đám người đứng đầu học viện phát hiện ra.
Phong Thần thở dài một hơi, hắn duỗi tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Ngu Thanh Thiển: “Tin tức khiến bản thân căm hận?”
“Tin tức có liên quan đến người phụ nữ đã sinh ra ta.” Bên trong con ngươi trong suốt của Ngu Thanh Thiển vẫn nhuốm chút màu sắc thù hận như trước.
Phong Thần ngẩn ra, chàng không ngờ được thì ra Ngu Thanh Thiển lại căm hận mẫu thân của mình đến vậy.
Còn về mẫu thân của Ngu Thanh Thiển, lúc đó khi hoàng tộc muốn đưa hắn đến Cẩm Vương phủ để chữa bệnh, người của chàng đã từng điều tra về Ngu Cảnh và lấy được tin tức vợ của ông đã qua đời, giờ xem ra không chỉ đơn giản như thế mà thôi.
“Chẳng lẽ bà ấy vẫn chưa chết?” Phong Thần biết rõ tính tình của Ngu Thanh Thiển, nàng sẽ không vì một người đã chết mà không khống chế được cảm xúc.
Ngu Thanh Thiển nhướng mày: “Tin tức các ngươi lấy được nói là bà ta đã chết?”
“Phải, có điều năm đó khi ta đi chữa bệnh cũng không điều tra kỹ càng. Tin tức truyền ra bên ngoài thì nói là đã chết rồi.” Phong Thần đoán tin tức như vậy hẳn là do Ngu Cảnh cố ý truyền ra ngoài.
“Bệnh mỹ nhân, vậy ngươi giúp ta một chuyện có được không.” Ngu Thanh Thiển theo thói quen cọ đầu trên hõm vai của hắn, giọng nói chất chứa vài phần nũng nịu cùng vô lại.
Phong Thần nhìn động tác này của nàng, đôi môi mỏng đỏ mọng không khỏi nhếch lên thành một đường cong.
Khi còn nhỏ, chỉ cần Ngu Thanh Thiển muốn hắn giúp đỡ thì đều sẽ sử dụng chiêu này. Nếu như hắn lạnh mặt không đồng ý, nàng nhất định sẽ càng quấn lấy và càng vô lại hơn nữa.
Hắn nhéo mũi Ngu Thanh Thiển: “Muốn ta giúp ngươi điều tra chuyện của mẫu thân ngươi?”
“Phải. Lúc trước ta chỉ muốn đợi đến khi mạnh lên sẽ đi tìm bà ta, sau đó dẫm bà ta xuống dưới chân.” Sắc mặt Ngu Thanh Thiển đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Thế nhưng hiện giờ ta đã đổi ý rồi.”
Thân thế của người phụ nữ kia nhất định rất sâu xa, nếu không ông lão trong Thánh viện cũng sẽ không kiêng kị đến vậy.
Điều đó không khỏi khiến nàng phải ngẫm nghĩ, xà độc mà cha mỹ nhân trúng phải có khi nào cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là một âm mưu hay không. Nàng vẫn cảm thấy việc cha trúng độc hôn mê không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Cha mỹ nhân lại không muốn nói sự thật cho nàng nghe. Sự việc năm đó, gia tộc của người phụ nữ kia rốt cuộc có can dự vào hay không?
Nếu như có nhúng tay, vậy thì cho dù có phải dốc cạn sức thì nàng cũng nhất định phải hủy diệt gia tộc kia và từng chút từng chút một cướp đi hết những thứ mà người phụ nữ kia coi trọng.
Khiến bà ta sống không bằng chết, hối hận cả đời.