Khảo nghiệm vòng thứ nhất đã xong, thành tích tốt nhất là Ngu Thanh Thiển, tiếp theo là Hỏa Ly Nhã và Mộ Dung Thanh.
Lúc này bất luận là học viên cũ hay là học viên mới, ánh mắt nhìn Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã đều không ngừng thay đổi liên tục.
Thời điểm trước khi tổ chức khảo nghiệm nhập học, tinh thần lực thiên phú của Mộ Dung Thanh được đánh giá là vô cùng tốt, lực tinh thần trời ban giữ đầu bảng học viên mới.
Không nghĩ tới chỉ trong thời gian có mấy tháng, tinh thần lực của Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã đột nhiên lại vượt lên trước Mộ Dung Thanh, thật khiến người ta không khỏi thắc mắc.
Cộng thêm biểu hiện trong lúc khảo nghiệm của hai người ở cả khoa dược tễ và khoa rèn, tất cả mọi người đều cảm thấy hai người là dị nhân.
Ông lão mặc áo trắng liếc mắt nhìn Tư Đồ Lạc, ra hiệu cho hắn chủ trì đợt khảo nghiệm thứ hai.
Tư Đồ Lạc không biết nói gì, gặp phải lão trưởng khoa bướng bỉnh biếи ŧɦái như vậy, sao hắn lại bi thảm như vậy chứ.
"Vòng khảo nghiệm thứ nhất kết thúc, người vượt lên thành tích vạch đen tiếp tục ở lại, không vượt qua vạch đen trực tiếp bị loại." Tư Đồ Lạc tuyên bố.
Người qua vạch đen khảo nghiệm, cuối cùng chỉ có chín người, người khác toàn bộ đều bị loại bỏ.
"Đợt khảo nghiệm thứ hai, vẽ nhập môn thực văn." Tư Đồ Lạc cầm lấy một cây bút vẽ đặc thù của thực văn, nói với mấy người: "Bây giờ ta sẽ vừa giảng giải, vừa vẽ nhập môn thực văn, sau khi hoàn thành cho các em thời gian một chén trà suy nghĩ, sau đó đổi lại là các em vẽ."
"Giống như các khoa khác, các em có mười lần cơ hội vẽ." Hắn bỗng nhiên dừng lại nói: "Nhưng có một chút khác biệt, khoa khác hết mười lần cơ hội, vẫn còn có người có thể vượt qua kỳ kiểm tra, thế nhưng yêu cầu của khoa thực văn lại là nhất định ở trong mười lần phải vẽ ra được, nếu không thì bị loại."
"Thao tác của thực văn chủ yếu là dựa vào tinh thần lực và linh lực cùng tác dụng lên tài liệu cần vẽ, khoa dược tễ đòi hỏi năng lực nhận biết và lĩnh hội phải tương đối cao, ngược lại khoa thực văn còn yêu cầu tinh thần lực khá dồi dào, độ nhạy bén và kiên trì cực lớn."
"Bước đầu tiên, học cách sử dụng bút vẽ đặc thù trước." Tư Đồ Lạc cầm bút trong tay đưa cho mọi người xem một lần, cũng dạy mấy người một bí quyết nhỏ giúp tập trung tinh thần lực ở trên ngòi bút vẽ."Vẽ thực văn vô cùng phức tạp, trong đó dù chỉ có một đường nét hoa văn bị sai, sẽ là công cốc."
"Tiếp đó, dựa theo hình vẽ trên bản vẽ thực văn, dùng bút vẽ và dùng tinh thần lực vẽ ra trên tấm da ma thú trống không, cuối cùng lại dùng linh lực vẽ lớp phong ấn bảo vệ bên ngoài là được."
Hắn bỗng nhiên dừng lại nói tiếp: "Vẽ thực văn, tác dụng của linh lực tuy là không lớn như vậy, nhưng lại không thể xem thường."
"Đương nhiên, ngoại trừ tinh thần lực và linh lực và tính kiên trì ra, đối với thực văn thì cảm giác nhạy bén và năng khiếu bẩm sinh cũng vô cùng quan trọng."
"Hết thảy nhân tố gộp lại, mới có thể trở thành một Thực Văn Sư. Muốn tinh thông, thăng cấp, ngoài việc chăm chỉ ra, năng khiếu của bản thân và tài sáng tạo nhạy bén mới là nhân tố quyết định."
"Được rồi, bây giờ dùng hết thảy tinh thần lực của các em tập trung toàn bộ vào ngòi bút trên tay của ta, cảm nhận thật tốt cách ta vẽ thực văn trên bản vẽ như thế nào."
Tư Đồ Lạc sau khi nói xong, chỉnh người lập tức rơi vào một loại trạng thái trầm tĩnh.
Chín người khác nhau dùng tinh thần lực đặt trên ngòi bút vẽ của hắn, cảm ngộ hắn vẽ phác thảo bản vẽ thực văn như thế nào.
Nửa giờ sau, Tư Đồ Lạc ngừng động tác trên tay.
Phần bản vẽ thực văn kia của hắn mới vừa vẽ xong lóe ra một lớp ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, đương nhiên là đã hoàn thành thành công.
"Các ngươi yên lặng hồi tưởng lại trong thời gian là một chén trà, sau đó tự mình đi lên vẽ thử, nhớ kỹ, chỉ có mười lần cơ hội."
Chín người khác nhau đều rơi vào trong trạng thái hồi tưởng, như đang suy nghĩ điều gì.
Ngu Thanh Thiển rất nhanh chóng hồi tưởng lại một lần quá trình vẽ vừa rồi của Tư Đồ Lạc, chẳng những khắc ghi sâu trong lòng, còn có cảm giác sâu sắc.