Hỏa Ly Nhã cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú là vẻ mặt tự tin, nói toạc ra:
"Chúng ta cũng như nhau mà thôi." Hắn nhìn Ngu Thanh Thiển hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hỏi: "Sao chúng ta không thử so tài một lần?"
Ngu Thanh Thiển cười mà như không cười hỏi vặn lại: "So cái gì?" Trong lòng đã suy đoán ra, nhưng không có nhiều hứng thú.
"Đợi cuộc khảo nghiệm ở khoa thực văn, hai người chúng ta so xem biểu hiện của người nào xuất chúng hơn." Hỏa Ly Nhã cư xử với Ngu Thanh Thiển thật phức tạp, vừa có cảm tình trong lòng lại vừa mang kiểu ý muốn vượt qua nàng.
Ngu Thanh Thiển buồn cười nói: "Nhưng ta không làm chuyện không có lợi."
Hỏa Ly Nhã sớm đoán được Ngu Thanh Thiển có thể nói như vậy, hắn xích lại gần bên tai nàng, chỉ hai người gần nhau lắm mới có thể nghe được âm thanh, thì thầm: "Ta nghe nói ngươi đang tìm Xà Hoàn thảo, nếu như ngươi thắng ta, ta lập tức cho ngươi cơ hội lấy được, cái này coi như vật đặt cược, ngươi thấy thế nào?"
Nghe được lời hắn nói, ánh mắt Ngu Thanh Thiển ôn hòa xẹt qua một tia sắc bén, ngước mắt, chống lại cặp mắt đào hoa xinh đẹp tột cùng kia, âm thanh mang theo vài phần lạnh nhạt: "Ngươi đang điều tra ta sao?"
Hỏa Ly Nhã không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển trở mặt nhanh như vậy, chỉ làm cho trong lòng hắn lại càng thêm thích thú, hắn thích nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã ôn hòa kia của nàng bị đánh sụp.
Rõ ràng là một con báo đầy răng nanh, nhìn đến thì lại cứ giả vờ ôn hòa vô hại như thỏ con.
"Không có, chỉ là trong lúc vô tình ta phát hiện ra ngươi đang thu thập thông tin về Xà Hoàn thảo, cho nên đặc biệt lưu ý đến một chút." Hỏa Ly Nhã biết giới hạn của Ngu Thanh Thiển, đương nhiên không có khả năng đυ.ng chạm tới.
Ngu Thanh Thiển cười một tiếng, lại khôi phục thành bộ dạng xinh tươi lịch sự tao nhã, bộ dạng lạnh lùng tàn khốc vừa rồi kia giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
"Được, ta đồng ý so tài với ngươi." Biết Hỏa Ly Nhã cũng không phải hiền lành, nàng thấp giọng hỏi: "Tuy ta cảm giác mình sẽ không thua, nhưng vẫn là muốn hỏi một chút, nếu ngươi như thắng, muốn ta đưa cho ngươi cái gì?"
Chuyện này chỉ là để đối với con hồ ly hiếu kỳ này mà thôi, nàng cũng không nghĩ rằng mình sẽ thua bởi tên oắt con chưa đủ lông đủ cánh này.
Ngu Thanh Thiển thoảng kinh ngạc một lúc, tràn đầy ý cười với Hỏa Ly Nhược, nháy nháy mắt: "Thì ra ngươi lại thích Phong Thần à! Con mắt nhìn người cũng không tồi, nhưng lại không có cơ hội nào rồi.""Nếu như ngươi thua, ngay lập tức tránh xa Phong Thần ra một chút." Hỏa Ly Nhã nói trắng ra ra ý nghĩ của mình.
Bắt mình phải tránh xa Phong Thần ra một chút, lý do đầu tiên Ngu Thanh Thiển nghĩ đến chính là tiểu tử Hỏa Ly Nhã này coi trọng Phong Thần. Nếu là do nguyên nhân của chính mình, vậy Hỏa Ly Nhã nên đi yêu cầu Phong Thần tránh xa nàng ra một chút mới phải.
Tất nhiên, đây cũng là vì nữ nhân ở Mạt Thế rất ít ỏi, không ít nam nhân yêu nhau rồi kết duyên, nên Ngu Thanh Thiển động não nghĩ rộng ra một cách không tự chủ.
Hỏa Ly Nhã nhìn thấy Ngu Thanh Thiển từ kinh ngạc đến đầy ý hàm tiếu, còn tưởng rằng nàng thực sự cũng không thèm để ý đến Phong Thần, nhưng ai biết được nghe xong rồi khiến hắn muốn hộc máu.
Hắn nghiêm túc trừng Ngu Thanh Thiển một cái: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Hắn là con trai, sao ta có thể thích hắn?"
"Ngươi không cần phải nói dối, giải thích chính là che giấu." Ngu Thanh Thiển cười, giỡn nói.
"..." Hỏa Ly Nhã giờ này khắc này nghẹn tức muốn vỡ l*иg ngực.
Trong đầu nữ nhân này đang suy nghĩ gì vậy?
Nếu không phải là hắn không có cách để tiếp cận Phong Thần, lại không thể thắng được Phong Thần, hắn đã sớm đi uy hϊếp buộc người đó tránh xa Ngu Thanh Thiển ra một chút.
Không hiểu vì sao, cứ nhìn thấy Ngu Thanh Thiển và Phong Thần ở cạnh nhau, giữa hai người này tỏ vẻ rất quen thuộc và ăn ý với nhau, làm cho hắn rất ghét, tự dưng bực dọc trong người.
Cho nên hắn mới nghĩ ra ý tưởng đánh cược để buộc Ngu Thanh Thiển tránh xa Phong Thần, ai ngờ nữ nhân này lại xuyên tạc ý nghĩ của hắn.
"Che giấu cái gì? Ta đàng hoàng ngay thẳng, ngươi chớ suy nghĩ lung tung." Hỏa Ly Nhã hừ lạnh lùng một tiếng: "Trở lại chuyện chính, điều kiện so tài lần này ở ngay đây rồi, ngươi rốt cuộc có bằng lòng hay không?"