Lúc đám người kia của tổ bảy xám xịt rời khỏi rồi, những người muốn xem trò hay mới thu hồi ánh mắt.
Kỳ Duệ cùng Cung Hạo tiến tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, ánh mắt đen nhánh, cười híp mắt giống là hai con chó cỡ lớn đang tranh thủ tình cảm.
"Lão đại, ngươi quá uy vũ!"
"Lão đại, nếu không chúng ta chung tổ làm nhiệm vụ với ngươi đi?"
Được chứng kiến lão đại nhà bọn họ khí phách uy vũ, hai người cảm thấy cứ phải đi theo lão đại mới có tiền đồ.
Ngu Thanh Thiển buồn cười nhìn hai người: "Hiện tại ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ, đợi đến chuyến đi rèn luyện lần sau ta sẽ đi xin học viện dẫn theo các ngươi."
"Tuyệt Tuyệt! Lão đại là tốt nhất!" Cung Hạo hô ầm lên.
Làm nhiệm vụ với những người khác, chung quy vẫn thấy không đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Kỳ Duệ cũng vội vàng gật đầu: "Vậy thì quyết định như thế đi, lần sau chúng ta phải ở chung tổ với lão đại."
Ngu Thanh Thiển duỗi tay gõ đầu hai người: "Chẳng lẽ ta còn có thể lừa các ngươi?"
"Vậy chúng ta đi trước đây lão đại." Thấy đồng đội đang gọi, Cung Hạo mất hết tinh thần nhún nhún vai với Ngu Thanh Thiển.
"Ừ, chú ý an toàn." Ngu Thanh Thiển khẽ cười ra tiếng.
Chuyến đi rèn luyện vẫn còn tiếp tục, những đội viên của tổ khác cũng lần lượt rời đi.
Hạ Oanh cùng Cơ Linh Song cũng nói mấy câu với Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư, sau đó đi theo tiểu tổ của mình rời đi.
Bây giờ nhiệm vụ chủ lực là tìm kiếm vật phẩm, thế nên lúc này các tiểu đội không thể liên hiệp cùng làm nhiệm vụ.
Đợi mọi người đi gần hết, Hỏa Ly Nhược đứng lên, phủi đi tro bụi trên người nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Mộ Dung Thanh nhanh chóng thả tinh thần lực ra, cảm thụ xem trong phạm vi mười dặm có vật phẩm nhiệm vụ hay không.
Một lát sau, hắn chỉ vào hướng đông nam nói: "Hình như bên kia có mỏ tinh kim chúng ta phải tìm, những thứ khác ta không dò được."
"Tốt, trước hết chúng ta đến mỏ tinh kim ngươi dò được, chớ để những người khác nhanh chân đến trước."
Tiếp theo Hỏa Ly Nhược dẫn cả tổ chạy tới hướng kia, quả nhiên tìm được rồi một mỏ tinh kim trong nhiệm vụ.
Mộ Dung Thanh lại dò xét thêm một lần, thở dài ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển: "Ta không tra được vị trí những vật phẩm nhiệm vụ khác, kế tiếp phải làm phiền Thanh Thiển rồi."
Hắn cũng tin chắc tinh thần lực của Ngu Thanh Thiển còn mạnh hơn hắn.
"Để ta thử một chút." Ngu Thanh Thiển gật đầu.
Tinh thần lực của nàng lập tức phóng ra, cảnh tượng trong vòng một trăm dặm dần dần rõ ràng.
Cửu Thải Ma Liên trong không gian linh thực, bởi vì ký khế ước với Ngu Thanh Thiển, thế nên cũng đã tạo nên khả năng liên lạc tâm linh.
Phát hiện nàng đang điều tra hai loại dược thảo cùng ba loại mỏ tinh kim, nó tinh tế truyền một luồng tinh thần lực vào thức hải của Ngu Thanh Thiển.
Đôi mắt Ngu Thanh Thiển sáng ngời, trăm ngàn lần không nghĩ tới Cửu Thải Ma Liên còn có cảm quan siêu cường có thể tìm kiếm dược thảo cùng tài liệu tinh khoáng.
Lần ký khế ước này, thật là kiếm bội rồi.
"Hẳn là bên này, cùng bên này đều có vật phẩm nhiệm vụ mà chúng ta phải tìm." Ngu Thanh Thiển câu thông với Cửu Thải Ma Liên xong, kết hợp với tinh thần lực của chính mình để dò xét, tùy ý chỉ về hai hướng.
Thế nên đoàn người nhanh chóng đi theo chỉ đẫn của nàng tìm kiếm, cuối cùng đúng như phương hướng mà Ngu Thanh Thiển tìm được vật phẩm nhiệm vụ.
Mọi người trong tổ lại càng khẳng định cùng lệ thuộc vào năng lực của Ngu Thanh Thiển, tuyệt đối tin tưởng nhận định nàng có tác dụng rất quan trọng trong đoàn đội.
Thời gian kế tiếp trong chuyến rèn luyện, đội viên tổ bảy dựa theo chỉ thị của Ngu Thanh Thiển chiếm được không ít vật phẩm nhiệm vụ.
Yêu thực cùng ma thú gặp phải trên đường, nhờ kế họach và chiến lực cường hãn của nàng, đều bị xử lý sạch sẽ một cách dễ dàng.
Không ít người của những tổ khác sau khi nghe nói giác quan thứ sáu của Ngu Thanh Thiển siêu cường, đều có loại cảm giác hối hận không dứt.
Ban đầu sao lại có thể tin theo lời đồn cố ý xa cách châm chọc Ngu Thanh Thiển cơ chứ?
Nữ tử có khả năng trị liệu, có chiến lực, có cảm quan, có trí lực mạnh như vậy, tương lai làm sao có thể bình thường, chỉ hy vọng nàng không mang thù.
Chuyến đi rèn luyện rất nhanh liền kết thúc, mọi người trong tổ bảy đều tươi cười, cầm lấy vật phẩm nhiệm vụ, đi theo giáo viên trở lại học viện.