Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 961: Không phải là mê muội không tỉnh ngộ, mà là đang chờ đợi (6)

Cô ấy vậy mà đem hắn ta ra so sánh với trai bao, lại còn nói hắn ta tự tìm tới, không cần tốn tiền… Như vậy thì, hắn còn không bằng cả trai bao?

Hàn Tri Phản hé mắt, bỗng dưng dừng bước.

Nghe lí do thoái thác của Trình Vị Vãn, người đàn ông vốn dĩ đang tức giận bị chọc đến phì cười ra tiếng: “Vãn Vãn, em cũng đủ rồi đó, anh thực sự lần đầu tiên gặp người tự mình an ủi bản thân như em đó.”

“Em không phải tự mình an ủi, em thực sự nghĩ như vậy, lần giao dịch này của em và hắn ta, em vốn dĩ không để trong lòng, coi như là chọn cho bản thân mình một trai bao, tiêu khiển một chút mà thôi…” - Trình Vị Vãn nói xong, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “… Nhưng mà, dù sao thì, anh Dật Nam, em mặc dù không tìm một trai bao, nhưng em nghĩ, so với một trai bao, kỹ thuật của hắn ta còn kém xa…”

Cô mắng hắn không bằng trai bao thì thôi đi, còn nói kỹ thuật của hắn không bằng trai bao?

Vẻ u ám lập tức tràn khắp khuôn mặt Hàn Tri Phản, ngay sau đó vẻ tức giận lan ra cả cơ thể, rồi thấm vào người.

Hai người trước mặt, căn bản không phát hiện ra hắn ở sau lưng, sau khi nghe Trình Vị Vãn nói xong, người đàn ông lại cười nhẹ nhàng nói: “Cậu ta mà biết rằng em nghĩ cậu ta như vậy, e là tức đến chết mất!”

“Không sợ hãi…” - Trình Vị Vãn chẳng hề để ý đến điều này.

Không sợ hãi?

Sự tức giận của hắn như muốn nổ tung rồi!

Hàn Tri Phản hùng hổ nhấc chân lên, đi về phía Trình Vị Vãn.

Chỉ có điều hắn vẫn chưa đi tới sau lưng Trình Vị Vãn, Trình Vị Vãn sắp ra tới cửa lớn của siêu thị đã lên tiếng.

Giọng nói của cô hơi nhỏ, giống như đang phiền muộn điều gì: “… Từ lúc em đứng dưới nhà hắn vào hai năm trước, lúc nhìn thấy hắn đưa người phụ nữ khác về nhà thì những vui vẻ hay buồn bã, thất bại hay thành công, hạnh phúc hay khổ đau của hắn đều không liên quan đến em nữa rồi.”

Mấy chữ “đều không liên quan đến em nữa rồi” lọt vào tai Hàn Tri Phản, hắn giống như bị điểm huyệt, cả người bỗng nhiên đứng yên một chỗ.

Cô ấy đã từng đứng dưới nhà hắn hằng đêm chờ đợi, hắn đến trong mơ cũng đều mong ngóng, cô ấy và hắn lại không liên quan.

Hôm nay, hắn nghe được câu đó từ chính miệng cô ấy, chắc hẳn là may mắn rồi. Thế nhưng từ tận đáy lòng, không có một chút cảm xúc vui vẻ nào, thậm chí còn có một chút… cảm giác bối rối nói không thành lời.

Bối rối?

Hai chữ này đi vào đầu của Hàn Tri Phản giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, một giây sau hắn dùng sức lắc đầu, cố gắng loại ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Chuyện buồn cười trên thế giới… Hắn bối rối vì cô ấy sao?

Thật sự là… ha ha ha…

Hàn Tri Phản lại lắc đầu, sau đó định thần lại.

Trình Vị Vãn và người đàn ông kia đã rời khỏi siêu thị, ngay cả chiếc xe đậu bên đường cũng không thấy bóng dáng đâu.

Mưa vẫn còn rơi, Hàn Tri Phản sau khi đi ra khỏi siêu thị, không vội lên xe ngay mà mở dù ra, đứng bên đường sững sờ một lúc.

Gió rất lớn, nước mưa chảy vào trong dù, làm ướt nửa người hắn.

Hắn cảm giác như có gì đó không giống, liền đứng yên như vậy.

Hắn không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, trong đầu đột nhiên thoáng qua lời mà cô ấy nói lúc nãy “Từ lúc em đứng dưới nhà hắn vào hai năm trước, lúc nhìn thấy hắn đưa người phụ nữ khác về nhà, thì những vui vẻ hay buồn bã, thành công hay thất bại, hạnh phúc hay khổ đau của hắn, đều không liên quan đến em nữa.”

Những lời này giống như một lời nguyền vậy, hắn không muốn suy nghĩ, nhưng những ý nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Lần này qua lần khác… quanh quẩn đến cuối cùng, tay của hắn bỗng run lên, chiếc dù từ tay hắn rơi xuống, nằm trên mặt đất.