Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 946: Tôi có một điều kiện (1)

Người không muốn yêu nữa là tôi, người đề nghị chia tay là tôi, người tàn nhẫn rời đi là tôi, cuối cùng người khóc vẫn là tôi - Hàn Tri Phản.

----

Hàn Tri Phản thầm nghĩ, mình điên rồi mới không thể kìm chế mà đưa ra điều kiện với Trình Vị Vãn, ngay cả bản thân hắn ta còn không thể tưởng tượng nổi: “Cô ngủ cùng tôi một lần, tôi sẽ để cô ở cùng với con trai một ngày!”

Trình Vị Vãn giống như đang nghe lầm vậy, cô há hốc.

“Cô tự suy nghĩ cho thật kĩ.” - Nói xong câu này, Hàn Tri Phản không nán lại thêm, dứt khoát rời đi bỏ lại Trình Vị Vãn.

Hắn đi rất nhanh, cho đến khi rời khỏi cửa bệnh viện, hắn ta mới dừng lại, những lời lúc nãy vừa nói với Trình Vị Vãn, lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

Hắn thật sự điên rồi, sao lại đem con trai ra làm điều kiện giao dịch với cô như vậy chứ!

Rõ ràng lúc đầu, là hắn muốn cắt đứt quan hệ với cô, thậm chí vì không muốn làm phiền hắn, cô còn lén lút đứng dưới lầu đi qua đi lại, vậy mà hắn còn dẫn một cô gái về diễn cảnh thân mật cho cô xem!

Hàn Tri Phản cũng không hiểu, vừa nãy rốt cuộc hắn nghĩ cái gì vậy không biết, hắn hung hăng đưa tay lên nắm lấy tóc, mò lấy một điếu thuốc trong túi quần nhét vào miệng, rít từng hơi mạnh.

Ba ruột của cô Trình Vệ Quốc là tên cầm thú đã hại chết Ly Ly, hắn nên hận cô, ghét bỏ cô, giày vò cô, hắn càng không nên bắt đầu lại bất kì mối quan hệ nào với cô.

Có lẽ vị nicotin trong thuốc lá đã khiến hắn lý trí hơn rất nhiều, tâm trạng bực bội cũng dần vơi đi.

Hắn vừa tự nhủ với lòng, những lời lúc nãy xem như chưa từng nói với cô, vừa đi về phía siêu thị gần bệnh viện.

Mua xong tã cho con trai, Hàn Tri Phản đi về đường cũ để quay lại bệnh viện.

Trước bệnh viện trống vắng, không thấy bóng dáng của Trình Vị Vãn đâu.

Hắn cau mày lại, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình, bình tĩnh bước vào bệnh viện, đi thang máy lên phòng bệnh.

Hàn Tri Phản ở bệnh viện hai ngày hai đêm, gần như chưa được chợp mắt phút nào.

Trình Hàm đã qua giai đoạn nguy hiểm, quản gia nhìn thấy Hàn Tri Phản thức đến mức hai mắt đỏ cả lên, có chút thương xót nên đề nghị: “Cậu Hàn, ở đây có tôi và bảo mẫu lo là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Hàn Tri Phản đã hai ngày rồi không tắm rửa, thật sự có hơi khó chịu, hắn nhìn thấy Trình Hàm đang ngủ say trên giường, nghĩ mình về nhà tắm một cái, thay bộ quần áo sạch sẽ, nghỉ ngơi hai tiếng rồi quay lại chắc cũng không sao, liền gật đầu đồng ý với quản gia.

Hắn không vội rời đi mà ở lại dặn dò quản gia và bảo mẫu mấy câu, nếu tình trạng của Trình Hàm có gì thay đổi, nhất định phải gọi bác sĩ ngay, sau khi chắc chắn là quản gia và bảo mẫu đã nhớ kĩ, hắn mới nhắn cho tài xế đến rước và bước ra khỏi phòng bệnh.

Đứng ở sảnh lầu một của bệnh viện, Hàn Tri Phản hút hết hai điếu thuốc thì thấy xe của mình dừng lại trước cửa.

Hắn không đợi tài xế gọi đến mà đi ngay ra ngoài.

Tài xế nhìn thấy hắn bước ra, lập tức xuống xe giúp hắn mở cửa.

Về đến nhà, việc đầu tiên Hàn Tri Phản làm là đi thẳng lên lầu và vào nhà tắm tắm nước nóng.

Vừa tắt vòi nước thì hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo bên ngoài nhà tắm.

Hắn sợ Trình Hàm xảy ra chuyện, vội lấy khăn tắm quấn lại, vừa lau tóc vừa mở cửa, tới giường lấy điện thoại.

Là Trình Vị Vãn gọi.

Hắn nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu mới bấm nghe, hắn chưa kịp nói gì thì bên trong điện thoại vang lên giọng của cô.