Thiên Ca sợ Hạ Quý Thần sẽ lập tức nhấn chân ga, cô ta nhảy ra trước đầu xe, lớn tiếng nói: “Hạ Quý Thần, sở dĩ trong mắt anh không hề có tôi chẳng qua là vì anh biết tôi thích anh. Anh biết rất rõ tôi thích anh cho nên tôi tuyệt đối sẽ không làm hại anh, có đúng vậy không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không đáp ứng điều kiện của tôi, tôi nhất định sẽ truyền video này ra ngoài. Thứ mà tôi không có, vậy thì tôi thà đạp đổ nó cũng không để cho người khác có cơ hội chiếm được. Cứ xem như một ngày nào đó Quý Ức đạt được, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta nuốt không trôi, cho dù có được thì cũng bị đâm một nhát!”
Chân Hạ Quý Thần đang đặt lên chân ga chợt ngừng lại.
Anh không nhìn Thiên Ca, mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
"Thứ nhất, tôi không hề ỷ vào việc cô thích tôi mà mới không xem cô ra gì. Bởi vì vốn dĩ trong mắt tôi, cô không phải là người. Còn về chuyện cô thích tôi và đoạn video cô vừa cho tôi xem, nếu đem hai thứ đó ra so sánh với nhau, chuyện cô thích tôi mới thật sự là vết nhơ trong cuộc đời tôi.”
"Thứ hai, tôi vốn dĩ không hề cảm thấy cô sẽ không dám truyền video này ra ngoài, nhưng mà, cô cho rằng tôi sẽ sợ sao? Bốn năm trước, tôi dám làm, tôi cũng sẽ dám gánh chịu hậu quả. Thiên Ca, tôi nói cho cô biết, cứ xem như cô to gan dám làm bất kỳ việc gì đi quá giới hạn với Quý Ức, tôi vẫn sẽ như trước đây, đem cảnh tượng xảy ra bốn năm trước diễn lại một nữa cho cô xem.”
"Thứ ba, tuyệt đối tôi sẽ không lấy chuyện của tôi bàn điều kiện với cô. Người mà Hạ Quý Thần tôi muốn nâng đỡ, ai dám ngăn cản? Chỉ cần có tôi, sẽ không có ai có khả năng trở thành chướng ngại vật trên con đường của cô ấy. Cho dù người đó là chính tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ xử lý không chút nương tay.”
Trước khi dứt lời, Hạ Quý Thần vươn tay, đẩy ngã Thiên Ca đang chống lên cửa xe. Anh đóng cửa lại, mạnh mẽ nhấn chân ga, chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.
Vòng quanh những con đường chính của thành phố Bắc Kinh, tốc độ xe của Hạ Quý Thành vọt nhanh như bão tố một lúc lâu, mãi đến khi xe cộ trên đường càng lúc càng ít. Lúc Hạ Quý Thần chạy đến gần B ảnh lần thứ ba, tại con đường phía trước, anh lại rẽ nhanh vào đường chính, sau đó đột nhiên phanh gấp, dừng lại bên cạnh một cây đa già.
Đêm rất yên tĩnh, Hạ Quý Thần tựa người vào ghế, đưa mắt nhìn ngọn đèn đường sáng mờ mờ bên ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu thật lâu, sau đó lôi ra một điếu thuốc, đưa lên miệng châm lửa.
Anh không hút, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, mặc kệ cho mùi thuốc lá len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong xe.
Tâm trạng hỗn loạn của Hạ Quý Thần cũng dần trở nên tỉnh táo hơn dưới ảnh hưởng của khói thuốc.
Đúng vậy, nếu không phải vì Thiên Ca làm liều đem video đến cho Hạ Quý Thần xem, anh thật sự đã quên mất bốn năm trước bản thân anh đã làm ra một chuyện như thế.
Cô ta nói không sai, một khi video kia bị truyền ra ngoài, Hạ Quý Thần sẽ trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người. Đến lúc đó, đừng nói là sự nghiệp đạo diễn của anh, đến tập đoàn YC cũng sẽ phải chịu liên lụy và tất nhiên cũng bao gồm cả Quý Ức - nghệ sĩ của YC.
Nhưng mà, cũng giống như những lời Hạ Quý Thần đã nói với Thiên Ca, sự nghiệp đạo diễn có thể mất, tập đoàn YC có thể mất, nhưng Quý Ức thì không thể bị ảnh hưởng.
Cho nên, việc Hạ Quý Thần cần làm bây giờ là đấu tranh từng giây từng phút với Thiên Ca.
Anh phải cướp lại video kia trước khi Thiên Ca công bố nó với bàn dân thiên hạ, đồng thời cũng phải đẩy Quý Ức lêи đỉиɦ cao danh vọng, bảo đảm cho tương lai của cô luôn thuận buồm xuôi gió.
Còn về phần anh…
Hạ Quý Thần không muốn tiếp tục nghĩ nữa, anh nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Hai quyển sổ chứng nhận kết hôn vừa vặn lọt vào tầm mắt.
Hai ngón tay kẹp chặt điếu thuốc bỗng dưng run lên, một loại cảm xúc đau buốt không nói nên lời âm ĩ trong lòng ngực lan nhanh khắp cơ thể anh.
Hô hấp của anh như nghẽn lại. Mãi mốt lúc lâu sau, Hạ Quý Thần chậm chạp ngẩng lên, cách một lớp khói lượn lờ, anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.