Màn hình điện thoại di động sáng lên, Quý Ức mở khóa, chờ khoảng hơn mười giây, âm báo tin nhắn liên tục vang lên.
Đợi một lúc sau, điện lại mới yên tĩnh trở lại, Quý Ức ấn mở tin nhắn, thấy có gần một trăm tin nhắn của “10086” gửi đến, thông báo cuộc gọi nhỡ.
Đầu ngón tay Quý Ức khẽ lướt, nhìn sơ qua một lần, đa phần đều là cuộc gọi từ Hạ Quý Thần, ngoài ra còn có một vài cuộc gọi của Đường Họa Họa, Bạc Hà và Trần Bạch. Ngay cả Trình Vị Vãn cũng gọi cho cô, Quý Ức không rõ cô ấy tìm cô có việc gì. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó soạn một tin nhắn gửi cho Trình Vị Vãn.
Quý Ức tiếp tục kéo xuống, vẫn là một chuỗi tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Hạ Quý Thần, xen lẫn trong đó còn có một vài số máy lạ và tin nhắn từ tổng đài.
Sau khi kéo hết một loạt tin nhắn từ “10086” thì Quý Ức thấy một vài tin nhắn khác.
Đập vào mắt đầu tiên chính là tin nhắn do Hạ Quý Thần gửi đến, cô mở ra, có khoảng ba bốn chục tin.
"Tiểu Ức, em đang ở đâu?"
“Tiểu Ức, có phải vì chuyện tối hôm qua mà em tắt máy?”
“Tiểu Ức, thực xin lỗi, tôi thừa nhận là do tôi không đúng.”
“Tiểu Ức, nếu em có mở máy, nhìn thấy tin nhắn của tôi, thì nhớ nhắn lại cho tôi, có được không?”
“Tiểu Ức, em liên hệ lại với anh, chúng ta gặp mặt nhau, nói chuyện một chút...”
“Tiểu Ức...”
Nhìn đến tin nhắn cuối cùng, Quý Ức cảm thấy ngực như nghẹn lại, cô không phản hồi bất kỳ tin nhắn nào của Hạ Quý Thần, mà ấn nút thoát.
Cô lại xem qua một loạt tin nhắc khác, hầu hết đều là tin nhắn của những người đã gọi điện cho cô, nội dung tin nhắn trên cơ bản đều xoay quanh việc cô ở đâu. Ngoài ra còn có một số tin nhắn rác, các mẫu tin rao vặt cho vay hoặc bán nhà.
Quý Ức cũng không phản hồi lại tin nhắn nào cả, cô trực tiếp thoát ra ngoài, rồi bấm vào mục wechat.
Đứng đầu danh sách tin nhắn trong wechat là Đường Họa Họa.
Quý Ức thuận tay ấn vào thì thấy một loạt tin.
Cô tìm tai nghe nhét vào lỗ tay, rồi mới ấn mở.
“Tiểu Ức, cậu ở đâu vậy hả? Không phải nói quay phim xong sẽ trở về Bắc Kinh sao? Lúc nào về, mình và Bạc Hà ra sân bay đón cậu.”
“Tiểu Ức, cậu đừng quên, đến thứ hai là hết ngày phép của cậu rồi, cậu phải quay về trường học, nếu không đến trường, học kỳ này cậu sẽ bị thiếu tín chỉ, coi chừng đến lúc đó không lấy được bằng tốt nghiệp đâu đấy.”
“Tiểu Ức, Hạ học trưởng đến ký túc xá tìm cậu, anh ấy nói cậu đã trở về Bắc Kinh. Có phải là đã có chuyện gì xảy ra đúng không? Tâm trạng cậu không tốt nên muốn ở một mình à?”
“Tiểu Ức, nếu như có chuyện gì buồn, cậu có thể nói cho mình biết được không? Nói với Bạc Hà cũng được, bọn mình có thể giúp cậu...”
“...”
Trong lúc không hay biết, Quý Ức đã nghe được năm tin nhắn thoại của Đường Họa Họa.
Có lẽ là cô ấy đã gửi khoảng ba tiếng
trước.
“Tiểu Ức, Hạ học trưởng đã đến ký túc xá tìm cậu.”
“Tiểu Ức, Hạ học trưởng thoạt nhìn rất tiều tụy, hẳn là anh ấy vẫn luôn tìm cậu, mà không hề nghỉ ngơi chút nào.”
“Tiểu Ức, mình vừa lên ban công phơi đồ thì nhìn thấy xe của Hạ học trưởng ở dưới lầu ký túc xá, chắc là anh ấy muốn ôm cây đợi thỏ?”
Tin nhắn cuối cùng được Đường Họa gửi đến khoảng năm phút trước: “Tiểu Ức, đã mười hai giờ rồi, nhưng Hạ học trưởng vẫn chưa đi, chẳng lẽ anh ấy muốn đứng dưới dầu ký túc xá cả đêm sao?”