Không nghĩ tới anh lại nhớ rõ từng chữ như vậy…
Quý Ức cảm giác đầu mình không còn linh hoạt nữa. Cô còn chưa xoay hết người, phía sau lại vang lên giọng của Hạ Quý Thần: “Trước mặt em là một trăm bộ son môi!”
Giọng của Hạ Quý Thần càng lúc càng gần. Đợi đến khi Quý Ức kịp phản ứng, anh đã đứng bên cạnh cô.
Cô nghiêng đầu, từng đường cong hoàn mỹ trên mặt anh rơi vào ánh mắt cô.
Dường như biết cô đang nhìn mình, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi số son môi nằm trên mặt đất, không chút hoang mang nói: “Nếu như bây giờ tôi nói xin lỗi, tôi không nên khiến em không vui. Vậy thì… tâm trạng em có tốt lên không?”
Cho dù bây giờ bởi vì uống rượu mà đầu óc Quý Ức không được tỉnh táo, nhưng khi nghe thấy câu này, cô vẫn hiểu rõ.
Anh biết cô không vui cho nên dùng cách này để dỗ cô…
Trước và sau khi say đến mức không còn biết gì, cô vẫn luôn cảm thấy tâm trạng thật nặng nề, bây giờ thì đã có chuyển biến tốt đẹp hơn. Vừa nãy, khi cô đang tắm, kịp nhớ ra đó là nhà vệ sinh trong phòng ngủ, nghĩ đến việc Hạ Viện đã từng tắm rửa ở đó, không hiểu sao cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng giờ thì tất cả cảm xúc nặng nề đó đã tan thành mây khói, thậm chí giờ phút này cô còn muốn cười, bởi vì được anh dỗ dành mà cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, ngọt ngào.
Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, Hạ Quý Thần đợi mãi không nghe Quý Ức đáp lại thì từ từ quay đầu sang bên cạnh nhìn cô. Được một lúc, anh mới khẽ mấp máy môi, giọng điệu vô cùng kiên nhẫn và thành khẩn: “Thành thật xin lỗi!”
Chỉ bốn chữ đơn giản như thế nhưng lại khiến cho tim Quý Ức khẽ run lên. Sau đó từng nhịp từng nhịp đập liên hồi, cảm giác rung động lan tỏa khắp toàn thân.
Tim Quý Ức đập “thình thịch”, cô không rõ rốt cuộc
bản thân bị gì mà không dám nhìn anh.“Tôi không nên khiến em không vui!” - Hạ Quý Thần lại nói.
Cô bối rối dời ánh mắt, những cây son đủ màu sắc kiểu dáng lại lần nữa rơi vào mắt cô.
Chẳng những trái tim đang đập loạn nhịp của cô không ngừng lại, mà ngày càng đập mạnh hơn.
Hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập, đầu ngón tay nhịn không được nắm chặt quần áo.
Vài giây sau, giọng của anh lại vang lên bên tai cô: “Cho nên…”
Dường như là phản xạ có điều kiện, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Lông mi của cô khẽ run lên, trái tim càng đập dữ dội. Cô muốn dời mắt đi, nhưng khi khóe môi gợi cảm của anh vừa mấp máy, ngay lập tức cô bị thu hút, cứ ngơ ngẩn nhìn cánh môi của anh đóng đóng mở mở, không cách nào dời mắt đi được.
“… Em có thể tha thứ cho tôi không?” - Anh nói xong, cô vẫn không có phản ứng gì. Vẫn như trước, quan sát đôi môi anh không chớp mắt.
Màu môi của anh thật đẹp, so với phụ nữ khi chưa dùng son môi còn tươi đẹp, ướŧ áŧ hơn, khiến cho cô có cảm giác muốn lao đến… “cắn” một cái.
Quý Ức nhịn không được nuốt nước miếng, cô không biết sao mình lại xúc động như vậy. Cô sợ mình sẽ thật sự “cắn” lên môi anh, nên cố nắm chặt tay, kiềm chế cảm xúc của mình.
Hạ Quý Thần đợi mãi vẫn không nghe Quý Ức đáp lại, anh nghĩ rằng cô uống say quá nên nghe không hiểu, vì thế anh cố gắng nói thật chậm: “Em có thể…”
Anh không nói thì thôi, vừa mở miệng nói, đôi môi khẽ nhúc nhích lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm xúc quái lạ trong cơ thể Quý Ức ngày càng trở nên dữ dội.