Hắn đường đường là đầu bếp của nhà hàng năm sao.
Sao cô lại có thể bắt hắn
làm bún cay?
Đầu bếp dường như nghe được một điều bất khả tư nghị (*), liền trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Quý Ức, đứng kinh ngạc tại chỗ.
Hàn Tri Phản ngồi bên cạnh đang bưng ly uống rượu với Hạ Quý Thần liền “phụt” một tiếng suýt nữa phun hết rượu trong miệng ra, rồi nở nụ cười thành tiếng.
Trần Bạch không dám cười chỉ có thể dùng sức mím môi để nén cười.
Chỉ có khóe môi của anh ta vẫn là chịu
không nổi nên hơi nhỉnh lên một chút.
Chỉ có Hạ Quý Thần nghe xong lời Quý Ức nói vẻ mặt vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn về phía đầu bếp:
“Có thể chứ?”
Đầu bếp lúc này mới tỉnh lại, có chút hơi khó mở miệng:
“Hạ tiên sinh, cái này… chỉ sợ là làm không…”
Chữ “không được” của đầu bếp vẫn chưa nói xong, chân mày Hạ Quý Thần chợt nhíu lại.
Ở trước mắt anh, thứ cô muốn, anh có thể không đáp ứng được sao? Huống hồ ngày hôm nay
là sinh nhật của cô.
Hạ Quý Thần không cho đầu bếp
cơ hội nói tiếp liền
quay đầu liếc nhìn Trần Bạch.
Nhìn thấy ánh mắt của
Hạ Quý Thần, Trần Bạch liền vươn tay kéo bả vai đầu bếp:
“Chúng ta đi ra ngoài hàn huyên một chút.”
Trần Bạch dùng lực cánh tay nhìn như rất thiện ý nhưng kỳ thực có vài phần sức, uy hϊếp kéo đầu bếp rời đi.
Sau khi Trần Bạch và đầu bếp rời đi, Hạ Quý Thần và Hàn Tri Phản tiếp tục nói chuyện.
Quý Ức thật sự là hơi
đói bụng, cô xem trên bàn trà tinh xảo có vài đĩa thủy tinh để đầy hạt thông, liền đưa tay ra lấy một quả
ăn.
Vỏ hạt thông hơi
cứng, Quý Ức bóc rất khó khăn. Ngón tay của cô vì dùng sức bóp hạt thông nên đã bị đỏ lên. Nhưng vì hạt thông mùi rất thơm, Quý Ức lại rất tham ăn nên
không chịu dừng lại.
Không biết có phải do nhìn cô ăn rất ngon hay không, làm cho Hạ Quý Thần cũng muốn ăn.
Anh tự nhiên
cầm lên một hạt thông bắt đầu bóc.
Quý Ức ăn được khoảng một nắm hạt thông thì Trần Bạch lại xuất hiện.
Nhưng lần này, phía sau anh ta
không dẫn theo người nào cả, mà trên tay có thêm một cái khay.
“Quý tiểu thư đây là bún cay mà cô muốn!”
Trần Bạch khom người, đặt
khay trước mặt Quý Ức.
Đầu bếp vẫn chưa nói xong đã bị Trần Bạch dẫn đi.
Quý Ức cho là mình gọi bún cay chắc
không có, định
lát nữa Hạ Quý Thần cùng Hàn Tri Phản trò chuyện xong, cô sẽ
hỏi
anh tìm cô có chuyện gì không rồi quay lại bàn thức ăn để tìm đồ lót dạ.
Không ngờ chỉ trong chốc lát Trần Bạch lại bưng một phần bún cay ra cho cô.
Trên mặt Quý Ức có vài phần ngạc nhiên nhìn Hạ Quý Thần. Anh
cùng Hàn Tri Phản đang nói chuyện rất nhập tâm nên cũng không nhận thấy được ánh mắt của cô, tay anh còn đang bóc vỏ hạt thông.
“Quý tiểu thư nên ăn lúc còn nóng!”
Trần Bạch đứng thẳng người, có ý tốt nhắc nhở Quý Ức một câu.
Quý Ức tỉnh lại, vội vàng chuyển ánh nhìn về phía Trần Bạch lễ phép nói:
“Cảm ơn!”
Sau đó cô cầm đũa lên, bắt đầu cúi xuống ăn.
Trần Bạch lần này xuất hiện cũng không rời đi, mà dựa vào cái bàn cách đó không xa cúi đầu chơi điện thoại.
Có không ít người bưng ly rượu
đi về phía này.
Chắc là muốn
cùng Hạ Quý Thần nói chuyện một hai câu, nhưng tất cả đều bị Trần Bạch lễ phép chặn lại:
“Thật ngại quá, Hạ tổng bên kia đang có việc, nên đã căn dặn
tôi không cho phép người ta quấy rầy!”
Quý Ức ăn sắp hết chén bún cay thì phía trước có hai người đi tới.
Người từng chụp ảnh với nam chính của phim "Tam Thiên Si".
Đường Hoạ Hoạ và Bạc Hà cũng đang bước tới chỗ cô.
Chắc là Hạ Quý Thần nói với Trần Bạch, Đường Họa Họa và Bạc Hà là bạn của cô nên Trần Bạch cũng không ngăn các cô, ngược lại còn khách sáo dẫn đường đưa các cô tới trước mặt Quý Ức.
***
Chú thích:
(*) Bất khả tư nghị: Ý nói không thể nào hiểu nổi.