Trong mắt anh bất chợt phủ một tầng sương mù, anh chán nản cầm cái kẹp mò mẫm gắp miếng bông trong bình rượu. Gắp nhiều lần nhưng vẫn không được, phiền chán trong mắt ngày càng nhiều, chân mày anh cũng bắt đầu nhíu chặt lại.
Khi Hạ Quý Thần không dễ dàng gì kẹp được miếng bông kia, vừa định lấy nó ra khỏi bình rượu thì nó lại rớt một lần nữa. Nhìn thấy như vậy, Quý Ức không tự chủ được đưa tay ra, cầm lấy cái kẹp trên tay Hạ Quý Thần.
Cô bất ngờ đυ.ng vào người anh, khiến cho Hạ Quý Thần cảm thấy giống như bị điện giật, toàn thân cứng đơ. Vài giây sau, anh mới ngẩng đầu, không dám tự tin nhìn cô gái trước mặt.
Đối diện ánh mắt của anh, Quý Ức mới nhận ra được mình vừa làm gì. Ngay lập tức cô rút tay lại, ánh mắt bối rối, khuôn mặt đã sớm ửng đỏ, có hơi ngại ngùng nói: “Tôi, tôi giúp anh!”
Hạ Quý Thần chăm chú nhìn Quý Ức, không nói gì.
Quý Ức không biết anh đang nghĩ gì. Không biết có muốn cô giúp hay không?
Cô không dám đưa tay ra nữa, chỉ có thể ngồi đợi. Thấy anh vẫn không có phản ứng gì, nghĩ là anh không cần cô giúp. Cô vừa định thu tay về, Hạ Quý Thần đột nhiên nói: “Cảm ơn!”
Cảm ơn?
Nghĩa là anh chấp nhận sự giúp đỡ của cô?
Quý Ức ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, thì thấy anh đã đưa cái kẹp đến chỗ cô.
Quý Ức im lặng nhận lấy, động tác lưu loát lấy miếng băng trong bình rượu ra, đặt vào vết thương trong lòng bàn tay Hạ Quý Thần.
Bởi vì hơi khó khử độc, cho nên Quý Ức duỗi tay ra, cầm lấy tay phải của Hạ Quý Thần.
Ngay khi đầu ngón tay cô vừa chạm vào tay anh, lông mi của cô khẽ run. Khoảng ba giây sau, cô cố
gắng ổn định tâm trạng, chăm chú khử độc cho vết thương của anh.
Khi đã khử độc xong, lúc Quý Ức vừa buông cái kẹp xuống. Hạ Quý Thần liền chỉ lọ thuốc trên mặt bàn, nhắc nhở cô: “Đây là thuốc mỡ!”
Quý Ức vừa “Ờ” một tiếng, cầm lấy chai thuốc, nhìn cái bình một lúc rồi vặn nắp. Lấy ra một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi vào lòng bàn tay Quý Ức.
Quý Ức sợ thuốc còn chưa ngấm đã bị Hạ Quý Thần lau mất, nên cô ngay lập tức quấn vài vòng băng gạc cho anh. Sau khi xác định miệng vết thương đã được băng bó xong, cô mới xé đoạn băng gạc kia, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ băng gạc rơi ra nên đã thắt một cái nút, lúc anh tháo băng chỉ cần cầm kéo cắt bỏ chỗ đó là được.”
Hạ Quý Thần nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Quý Ức không tiếp tục nói gì cả. Sau khi cẩn thận băng kĩ lại, cô mới mở miệng: “Hay là anh có thể nhờ Trần trợ lý hỗ trợ?”
Lần này, Hạ Quý Thần vẫn giữa im lặng.
Quý Ức kiểm tra tay của anh thêm một lần nữa, xác định không có chỗ nào sơ suất mới ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần. Cô vừa chuẩn bị nói với anh câu “Tốt rồi”, kết quả đối diện với ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào cô...
Tim Quý Ức ngưng lại… lời nói đến miệng lại không thể nói ra được.
Không phải cô không biết vẻ ngoài của anh rất xuất sắc, nhưng mà khi tầm mắt chạm phải ánh mắt anh, cô vẫn không khỏi kinh ngạc.
Cô không nghĩ đến anh lại có một đôi mắt hoàn mỹ đến như vậy. Trong thâm thúy lộ ra bình thản, rộng lớn như bầu trời đầy sao, ẩn sâu trong đó là sự trong trẻo, lạnh lùng, khiến cho người ta không khỏi chìm vào đó, không thể tự kiềm chế được.