Quý Ức đi thang máy xuống tầng trệt, lúc đi ngang qua phòng 2020 thì phát hiện cửa mở, bên trong vọng ra tiếng khóc đứt quãng.
Quý Ức vô cùng tò mò, khi đi ngang qua cánh cửa đang khép hờ. Cô không tự chủ được liếc vào trong, nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm trên mặt đất sửa soạn túi hành lý, bên cạnh cô bé còn có ba cô gái khác đang động viên cô.
“Khả Hân... cô đừng khóc nữa, đi khỏi đây, cô có thể tìm được công việc khác, cũng không phải sẽ thất nghiệp mãi.”
Khả Hân… Không phải là thợ trang điểm đoàn phim mời đến sao? Cô ấy phải rời khỏi đoàn phim “Tam Thiên Si” rồi sao? Theo như bọn họ nói, cái cô thợ trang điểm Khả Hân này hình như cũng không thật sự muốn đi…
Quý Ức kinh ngạc nhíu mày, bước chân chậm lại rất nhiều.
“Chuyện này không thể trách người khác, ai bảo lúc trước cô đồng ý giúp Đường Khiết làm chuyện như vậy.”
“Đúng đó, về sau phải cẩn thận một chút, đừng vì ít tiền mà làm việc trái lương tâm, nói không chừng sẽ gặp báo ứng đấy.”
“Lại nói đoàn phim chỉ bí mật sa thải cô, không hề nói với bên ngoài là cô bị đuổi. Đối với tương lai của cô cũng không ảnh hưởng quá lớn, đừng khóc nữa…”
Sau khi Quý Ức nghe đến câu cuối cùng, bước chân bất chợt dừng lại.
Đường Khiết là trợ lý của Thiên Ca, Khả Hân mỗi ngày đều phụ trách trang điểm cho cô ta. Ngày hôm qua tại trường quay, trợ lý phục trang vì muốn cứu mình nên đã chỉ ra Khả Hân. Nói cô ấy bỏ thuốc xổ vào trong nước của cô… Cho nên hôm nay, cô ấy bị đoàn phim sa thải.
Những ý nghĩ này dần hiện lên trong đầu Quý Ức. Cô chợt nhớ đến chuyện trong nhà ăn lúc nãy, người đàn ông đưa danh thϊếp cho cô có nói quản lý nhà hàng đã tạm thời thay đổi từ đêm hôm qua…Vừa lúc, trợ lý phục trang hôm qua cũng có nhắc đến quản lý nhà hàng kia, nói khay đựng cơm của cô đều là do hắn sắp xếp.
Cho nên chuyện này có lẽ không phải là trùng hợp?
Nếu không là trùng hợp, vậy thì…
Quý Ức mấp máy môi, trong lòng đã lờ mờ đoán được tất cả mọi chuyện.
Cô đứng sững tại chỗ một lúc lâu, mãi cho đến khi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đang đến gần, lúc này cô mới vội vã đi về phòng của mình.
Đứng ở trước cửa, cô vừa định lấy phiếu phòng mở cửa, lại chần chừ một chút. Cuối cùng quyết định cất phiếu phòng đi, sau đó quay lại đường cũ, một lần nữa bước vào thang máy.
Quý Ức trực tiếp đi thang máy đến sảnh chính của nhà hàng.
Một cô gái trẻ tuổi chủ động bước đến chào hỏi cô:”Tiểu thư, xin hỏi cô cần tôi giúp gì không?”
Quý Ức mỉm cười đáp: “Tôi muốn hỏi cô một vài việc, khách sạn này... hiện tại người thuê phòng đều là người trong đoàn phim, đúng không?”
Nhân viên lễ tân đáp: “Đúng vậy!”
“Vậy thì… hôm nay có phải có một vài người đến làm thủ tục trả phòng
và có một số nhân viên mới đến đúng không?”
Nhân viên lễ tân kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại biết được?”
Quý Ức đáp qua loa: “Tôi vừa nghe người khác nói!”
Dừng một chút, Quý Ức lại mở miệng hỏi vào trọng điểm: “Cô có thể cho tôi biết, những người hôm nay làm thủ tục trả phòng là ai không?”
“Cô chờ một chút!” - Nhân viên lễ tân đáp một tiếng, rồi cúi đầu tra trong máy tính. Khoảng một phút sau, cô ấy bắt đầu đọc liên tiếp vài cái tên.
Quý Ức nhận ra một vài cái tên trong đó, số còn lại, cô chưa từng nghe qua. Nhưng trong số những cái tên đó, cô dễ dàng phát hiện ra tên của thợ trang điểm Khả Hân, quản lý nhà hàng, những người mà hôm qua trợ lý phục trang đã chỉ ra.