Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
“Tiệm lẩu đối diện trường học” Bạn cùng phòng nói xong, liền chỉ chỉ khu dạy học cách đó không xa: “Anh Thần, em đi nhận sách giáo khoa trước, lát nữa gặp ở tiệm lẩu”.
Hạ Qúy Thần nhẹ gật đầu, không có nói chuyện.
Đợi đến khi bạn cùng phòng rời đi, hắn đứng tại chỗ ngây ngốc trong chốc lát, sau đó mới quay trở lại xe, mở cửa xe ra, ngồi xuống.
Đóng cửa xe xong, Hạ Qúy Thần kéo cửa sổ lên, không khí trong xe lập tức an tĩnh xuống.
Hạ Qúy Thần rũ mắt, nhìn chằm chằm vô lăng trước mặt, bên tai vẫn quanh quẩn những lời Qúy Ức nói: “Cậu sẽ thích người mà cậu ghét sao?”.
“Tớ không nói giỡn với cậu, thích, động tâm với hắn, không bằng gϊếŧ tớ đi!”.
Kỳ thật, hắn đã rất rõ ràng, trong lòng của cô không có hắn, nếu như có, hắn còn cần lấy thân phận anh trai tiếp cận cô làm gì?
Nhưng khi hắn nghe thấy chính miệng cô nói ra điều này, đáy lòng hắn vẫn hiện lên chút khổ sở, hắn cảm thấy mình khó có thể thừa nhận được hiện thực tàn khốc ấy.
Hắn biết hôm ở khách sạn Bốn Mùa là do hắn quá phận, cho nên hắn không có trách cô, nhưng mà tim của hắn, vẫn kịch liệt đau đớn vì lời nói của cô.
Vừa trở lại ký túc xá, Bạc Hà liền nhận được điện thoại, là lớp trưởng gọi tới.
Lớp trưởng là đồng hương với Bạc Hà, hai người là bạn học thời cao trung, quan hệ luôn luôn tốt, lớp trưởng gọi điện thoại tới, là muốn dò hỏi xem đêm nay Bạc Hà có muốn đi liên hoan cùng nhóm bạn trong phòng của bọn họ hay không?
Bạc Hà lại nghĩ tới Qúy Ức và Đường Họa Họa, nên có chút chần chờ, lớp trưởng thấy có thể rủ được Bạc Hà đi ăn cơm, liền nói Bạc Hà kêu Đường Họa Họa cùng Qúy Ức chuẩn bị một chút rồi đi cùng luôn, sau đó mặt mày hớn hở ngắt điện thoại.
Địa điểm liên hoan, là tiệm lẩu đối diện trường học, nơi mà mười lần tụ tập thì đã hết tám lần ở chỗ này, quán này được sinh viên trong trường đại học B điện ảnh phong là “Nhà ăn thứ 2”.
Hôm nay là ngày khai giảng, cho nên gần như toàn bộ sinh viên trong trường đều tụ tập liên hoan, lúc ba người Qúy Ức đến thì tiệm lẩu đã ngồi kín người.
Ba người đứng nhìn một lượt lầu một, nhưng lại không có thấy lớp trưởng bọn họ, Bạc Hà đang chuẩn bị lấy di động gọi điện hỏi một chút thì lớp trưởng đã xuất hiện ở chỗ cầu thang: “Bạc Hà”.
Ba nguời Qúy Ức đi lên lầu, vừa theo sau lớp trưởng vừa nghe lớp trưởng giải thích: “Lúc bọn tớ tới đây, lầu một đã kín người, thật sự không còn chỗ nữa, đành phải bất đắc dĩ đi lên trên phòng lớn ở lầu hai, mà phòng lớn thì lại có thể chứa được tận mười mấy người, ông chủ thấy bọn tớ chỉ có bảy người nên có chút không thích, may mà lúc đó bọn tớ còn gặp được nhóm bạn trong đội bóng rổ, bọn họ cũng tới cho nên chúng tớ liền ghép bàn lại với nhau, đều cùng trường cả, có khi các cậu cũng quen biết một chút …”.
Đợi đến khi lớp trưởng lải nhải nói xong nguyên nhân thì bốn người cũng đã đi tới trước cửa phòng.
Ngoại trừ ba người Qúy Ức thì những người khác đều đã đến đông đủ, ngồi thành một vòng tròn lớn, chính giữa bàn là một cái bếp lửa.
Đường Họa Họa đi phía trước, lúc cô nàng vừa mới kéo ghế dựa ra ngồi xuống, thì liền mở to mắt, không thể tưởng tượng được, hô câu: “Hạ học trưởng?”
Vừa mở miệng kêu, Đường Họa Họa lại nghĩ tới chuyện lúc nãy ở phòng giáo vụ, biểu hiện của Qúy Ức khi cô nàng hỏi mấy câu kia, liền quay đầu lại nhìn Qúy Ức.
Lúc Qúy Ức nghe thấy Đường Họa Họa nói ba chữ “Hạ học trưởng”, đầu ngón tay cô hơi run run một chút, nhưng trên mặt lại không xảy ra biến hóa gì quá lớn.
Nếu cô biết đêm nay có thể chạm mặt Hạ Qúy Thần ở chỗ này, cô khẳng định sẽ cự tuyệt buổi liên hoan này.
Nhưng bây giờ cô cũng đã tới, không thể xoay người bỏ đi được.