Editor: Jenni
Beta: Stuki^^
Hắn ném về phía mập mạp một ánh mắt, mập mạp lập tức tiến lên, túm lấy cổ áo Tôn Chương, đem cậu ta kéo đi.
Mọi người trên sân thể dục, còn đắm chìm lơ mơ chưa hiểu chuyện gì, bao gồm cả Quý Ức ở bên trong.
Chiếc áo sơ mi trắng, nhiễm máu đỏ tươi. Hạ Quý Thần đứng dưới ánh mặt trời, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quý Ức nhìn một lát, mở miệng, để lại câu: “Tôn Chương về sau sẽ không lại đến quấy rầy cô”, dừng một chút, hắn dường như cảm thấy câu này chưa đủ, lại bổ sung:“Về sau sẽ không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy cô”, sau đó liền xoay người rời đi.
Ngày đó chuyện mâu thuẫn lớn, tuy rằng không phải ở trường học đánh nhau, nhưng vẫn là kinh động tới lãnh đạo của trường.
Hạ Quý Thần lại một lần nữa bị gọi cha mẹ tới, lại một lần nữa nhắc nhở nhớ lâu hơn, lại một lần nữa bị phạt quét dọn WC trường học một tháng.
Ngày đó sau khi tan học, học sinh trường học không biết lần thứ mấy lại nhìn thấy màn trình diễn hình ảnh Hạ Quý Thần lười biếng dựa vào cửa sổ, chỉ huy một đám đàn em cọ bồn cầu.
Bất đồng chính là, một đám người ồn ào nhốn nháo dọn dẹp WC đến một nửa, Quý Ức mặc đồng phục mang theo hai cái túi xuất hiện ở trước mặt Hạ Quý Thần.
Một đám người Mập mạp đầu tiên là trợn mắt mồm nhìn nhìn Quý Ức, lại nhìn nhìn Hạ Quý Thần, sau đó phát ra tiếng la hét linh ngạc hết đợt này đến đợt khác.
“Oa”
Thanh âm còn chưa hét xong, Hạ Quý Thần lập tức quay đầu, hướng về phía một đám người nhìn lại, đám người lập tức động tác nhất trí vọt vào toilet, bởi vì chạy trốn mau, chạy vội, vài người đυ.ng phải, không khí ngượng ngùng trở nên buồn cười mà lại khôi hài.
Quý Ức bị hình ảnh như vậy, chọc cho cô cúi đầu mỉm môi cười.
Hoàng hôn ngày ấy, xuyên qua đỉnh đầu Hạ Quý Thần, rơi vào trên mặt cô, tạo nên một bức tranh hoàn hảo tuyệt mĩ.
Cô mỉm cười, giống như là một đóa hoa kinh điên tuyệt sắc, từ từ nở rộ ở trong lòng Hạ Quý Thần.
Một cái chớp mắt kia, hắn bắt đầu từ sinh nhật ngày đó, bởi vì cô mà khổ sở, tức khắc tiêu tán không còn một mảnh. Hạ Quý Thần nhìn lại cô, cũng cười theo.
Một lát sau, Hạ Quý Thần thu hồi nụ cười, thoạt nhìn thực không chút để ý hỏi: “Có việc?”
“Không có việc gì a……” Quý Ức trả lời cũng thực không chút quan tâm gì.
“Ừm.” Hạ Quý Thần ngữ khí không có nhẹ nhằng như mới vừa rồi.
Quý Ức đáy mắt mang theo ý cười, ngữ khí như cũ nhẹ nhàng: “Cám ơn anh.”
Hạ Quý Thần biết cô cảm ơn là vì sự việc lúc chiều. Nghĩ lại, tựa hồ từ lúc hắn bết cô cho tới nay, lần đầu tiên cô đối hắn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Quý Thần có chút không biết phải làm sao nhìn chằm chằm gương mặt cô. Sau đó mới dời đi tầm mắt, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng giả vờ chẳng hề để ý trả lời: “Không quan hệ.”
Trầm mặc lại lần nữa vờn quanh giữa hai người.
Qua đại khái một phút đồng hồ, Hạ Quý Thần bỗng nhiên hỏi: “Phải về nhà sao?”
Quý Ức “Ân” một tiếng.
Hạ Quý Thần cầm cặp sách treo trên cửa sổ: “Đi thôi.”
Quý Ức không nhúc nhích, nhìn phía WC: “Anh đi rồi, không có việc gì sao?”
Hạ Quý Thần hiểu ý Quý Ức, trường học lần này phạt chính là một mình hắn quét WC, hắn quay đầu hướng về phía WC hét câu: “Cố gắng quét tước sạch sẽ cho tôi!”
“Tuân lệnh!” Trong WC truyền đến tiếng đáp lại đồng nhất, vang đến đinh tai nhức óc.
Cứ như vậy, Hạ Quý Thần bước đi, Quý Ức cũng nâng chân, hai người một trước một sau đi xuống lầu.