Editor: Jennifer
Beta: Stuki
Quý Ức cố sức thở, cả người như pho tượng,đứng dại ra.
Kỳ thật cô cũng chỉ là đứng ngắn ngủi trong thời gian mấy giây, nhưng cô lại cảm thấy như là đã trải qua mấy thế kỷ.
Cô nỗ lực khắc chế cảm xúc chính mình, không cho chính mình mất bình tĩnh. Hỏng mất, …cô thả lỏng lực đầu ngón tay đang bắt lấy vạt áo, chậm rãi đứng thẳng thân mình.
Cô không có khóc thút thít, cũng không có ầm ĩ, thậm chí cả một câu cũng chưa nói, giống như là Hạ Quý Thần trước mặt căn bản không tồn tại, xoay người, hướng về phía đầu ngõ nhỏ chạy đến.
Cô liều mạng mà khống chế bước chân của chính mình, không cho chính mình đi chật vật như vậy, nhưng cô vẫn là cầm lòng không được bước nhanh. Cô vội đi vài bước, phía sau Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Còn có, nếu có thể, tôi hy vọng cô về sau vĩnh viễn không cần lại xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Quý Ức chân mềm xuống, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất. Sau vài giây, cô liền cất bước vội vàng mà lao ra khỏi ngõ nhỏ.
Khi đã chạy ra xa rất xa, Quý Ức mới ngừng lại được. Cô không cảm giác được sự mệt mỏi, thất thần ở ven đường đứng ngốc hồi lâu, thẳng đến khi cảm thấy được ánh mắt cổ quái đánh giá chính mình của những người trên đường, cô mới chợt nhớ tới áo trên người đã bị Hạ Quý Thần xé rách.
Những lời hắn nói cứ ở bên cô một lần lại một lần vang lên, cổ họng nghèn nghẹn nói không nên lời, đau đớn từ trong lòng lan tràn đến toàn thân. Quý Ức rũ rũ mắt, lại vội vội vàng vàng trở về ký túc xá.
Bởi vì đến thời điểm tắt đèn, bạn cùng phòng đều đã trở lại ký túc xá. Thấy cô trở về, lập tức sôi nổi mở miệng.
-“Quý Ức! Cậu đi tìm nam thần tỏ tình, có thành công không?”
-“Quý Ức! Hiện tại có phải hay không cậu chính thức lọt vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chúc mừng cậu nha…
-“Mà Quý Ức?Quần áo cậu bị làm sao vậy?”
Đáy mắt Quý Ức mông lung, không phát ra tiếng, trực tiếp đẩy cửa toilet, vọt vào trong. Khóa trái cửa, mở vòi nước, thanh âm nước chảy rầm rầm. Cô như bị ai đó rút hết sức lực, cả người ngồi bệt xuống, đem mặt chôn ở đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở.
Mối tình đầu của cô, trong sáng, mộng mơ cứ như vậy bị gϊếŧ chết.
Tình yêu của cô, còn chưa có bắt đầu, cũng đã bị đánh cho quân lính tan rã, buông vũ khí đầu hàng.
…..
Hạ Quý Thần muốn Quý Ức không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn, cô liền thật sự cũng không xuất hiện trước mắt hắn.
Thi đại học kết thúc, những năm học sơ trung cô đến ở tại nhà bà ngoại, Quý Ức không có bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ gì. Bỏ lại quãng ký ức thời niên thiếu khi cô từng sống ở thành phố này, trực tiếp đặt vé, bay tới Bắc Kinh – nơi cha mẹ cô sống.
…..
Thời gian như đưa thoi, năm tháng như nước chảy, đảo mắt Quý Ức đã tới Bắc Kinh được bốn năm.
Ở cùng thành phố, nhưng Quý Ức cùng Hạ Quý Thần liền không có liên hệ gì tới nhau. Bốn năm này, hai người, hai tòa thành, cách trời nam biển bắc, càng là không có cái gì quan hệ.
Bắc Kinh gần tháng 10, thời tiết như cũ oi bức khiến người hít thở không thông.
Quý Ức chỉ là xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, ở bên ngoài đứng không đến hai phút, đã là không chịu nổi.
Quý Ức không thích cảm giác đổ mồ hôi đầm đìa, trở lại ký túc xá, chuyển phát nhanh cũng chưa mở ra, liền cầm khăn tắm cùng áo ngủ vào toilet.
Mấy bạn cùng phòng đều không ở, ký túc xá chỉ có một mình Quý Ức, bởi vì nhàm chán,cô tắm rửa xong, làm khô đầu, bò lên trên giường tiếp tục xem bộ phim điện ảnh chưa xem xong. Phim điện ảnh kết thúc, đúng lúc cơn buồn ngủ đột kích Quý Úc, cô xem bạn cùng phòng đều còn không có dấu hiệu trở về, đơn giản buông di động, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Bởi vì không đặt đồng hồ báo thức, giấc ngủ này của Quý Ức có chút lâu, thẳng đến tiếng chuông di động vang lên, mới đánh thức cô.