Editor: Linh
Phan
Biên Trường Hi cảm thấy kỳ lạ nhìn chằm chằm Vương Diễm, những ánh mắt mang theo địch ý và khinh thường trong đội ngũ của Thành Hải Tuấn, lại nhìn những người khác trong kho hàng vây quanh xem náo nhiệt, cười nhao một tiếng, cúi đầu vuốt ve lông mày bên phải, lắc đầu thì thào: "Thật là buồn cười!"
Chỉ cần khóc một chút, người trộm vòng ngọc ngược lại trở thành người bị hại, người bị trộm lại rơi vào tình thế không thông tình đạt lý, vong ân bội nghĩa, cô thật không biết nước mắt có ích như vậy, buồn cười nhất chính là người nghe lại vẫn còn tự cảm thấy vô cùng hợp lý. Đây có tính là khách đại khi điếm* hay không, bởi vì chắc chắn dđlê"quý"đôn rằng cô chỉ có thể đi cùng tiểu đội bọn họ, phải dựa vào bọn họ, cho nên cùng nhau ra oai phủ đầu với cô?
Hôm nay nếu đổi thành người khác, chỉ sợ dù là vô cùng bất công thì cũng phải nhịn xuống.
Vậy nên mới nói cô không thích hoạt động theo tập thể, người càng nhiều, mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt cũng có thể khơi ra, có lẽ là do áp lực trong mạt thế quá lớn, con người không thể không thay đổi biện pháp để giải trí cũng như phát tiết cảm xúc. Có bản lĩnh thì đi gϊếŧ tang thi đi, sao lại có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái để lãng phí như vậy? Biên Trường Hi thực sự không hiểu rốt cuộc trong đầu những người này chứa cái gì.
Chỉ là, những người khác hẳn là chỉ đề phòng và chống đối người mới gia nhập theo bản năng, còn Vương Diễm và Trương Dục Văn lại cắn chặt vòng ngọc của cô không rời...
Vương Diễm đang giả khóc trầm mặt: "Trường Hi, cậu đây là đang mắng chúng tôi?"
Biên Trường Hi nhìn cô ta một cái thật sâu, xoay người nhặt bộ đồ dự phòng của mình mặc lên người, cài lại từng cái cúc áo, lại chậm rãi vén tay áo lên, đuôi mắt liếc nhìn cô ta: "Tôi tự mắng chính tôi, vậy mà lại nói lý với loại người ngu xuẩn như cô." Cô quay đầu cười: "Đội trưởng Thành, anh quản lý đội viên của mình cho tốt, nếu không tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà ra tay nha."
Những người vây xem có chút thổn thức, đây là muốn đánh nhau sao!
Tất cả mọi người đều là sinh viên đại học, có người nhu thuận như tiểu bạch thỏ, có người hoang đường nhưng cũng không quá mức lớn lối, loại người kiêu ngạo luôn tìm chuyện bới móc như vậy, thật sự chưa từng gặp qua, cho nên cả đám đều có chút hưng phấn, huýt sáo rồi lại vỗ tay, có người hiểu được tình huống thì lặng lẽ kể lại thân phận và sự tích của Biên Trường Hi cho bạn mình.
Sắc mặt Thành Hải Tuấn lúc đen lúc đỏ, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Vương Diễm bỗng nhiên nhào LinhPHan lequydon tới muốn cướp lấy vòng ngọc của Biên Trường Hi, hung dữ mắng: "Cô nói ai ngu xuẩn? Con mẹ nó cô mới ngu xuẩn! Đại tiểu thư Biên gia thì hay lắm sao! Còn không phải là kẻ đáng thương không cha không mẹ! Cũng đã ba ngày còn chưa có ai tới tìm cô phải không? Cô đã bị bỏ rơi còn kiêu ngạo cái gì, có bản lĩnh thì đánh tôi đi!"
Trong mắt Biên Trường Hi lóe lên sát khí, tay trái bị nắm đau vòng ra thoát khỏi năm ngón tay của Vương Diễm, giữ chặt rồi vặn gãy cổ tay phải của cô ta, tay phải đè lại vai trái của cô ta, đồng thời chân quét tới chân phải của cô ta từ phía sau, Vương Diễm hét lên một tiếng rồi ngã mạnh xuống đất.
"Aaaaaaaaa...." Vương Diễm chỉ cảm thấy một bên mông mình đã nát, nằm trên mặt đất không dám động đậy.
Biên Trường Hi lùi một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Ghét kẻ giàu mà thôi, thể hiện chút ý tứ là đủ rồi, quá không hàm súc sẽ rất khó coi."
Vương Diễm là sinh viên ngoại thành, nghe nói trong nhà có mở siêu thị, nhiều lắm cũng chỉ xem là có chút giàu có, đương nhiên không thể so sánh với Biên gia- thủ phủ Giang Thành, là tập đoàn lớn hết sức quan trọng trong mạng lưới kinh tế phía Nam Hoa Hạ, thường ngày rất thích ra vẻ hào phóng, luôn chán ghét loại con nhà giàu giống như Biên Trường Hi, nhưng Biên Trường Hi lại có địa vị không thể khinh thường trong gia tộc, đương nhiên được cô ta cực kỳ "ưu ái".
Chỉ là Biên Trường Hi có thể nhịn những thứ khác, nhưng không thể nhịn bất cứ kẻ nào xúc phạm cha mẹ đã mất.
Cô nhìn tay mình, quả nhiên sau khi thức tỉnh hệ Mộc thì khí lực tăng lên không ít, hẳn là tương đương với một người đàn ông bình thường rồi.
Cô liếc nhìn Trương Dục Văn đang trợn mắt há hốc mồm một cái, Trương Dục Văn bị dọa đến lùi một bước, giẫm trúng chân của người ở phía sau, một hồi hỗn loạn, Trương Dục Văn đứng vững vàng liền giơ đao hướng về phía Biên Trường Hi, vậy mà lại là đao gỗ hoa lê của Biên Trường Hi, mấy người đứng bên cạnh và sau lưng hắn cũng đều đứng lên, cầm lấy vũ khí, mà người không liên quan thì tránh ra một khoảng cách.
"Đao của tôi, búa của tôi, còn dùng xe của tôi, mấy người thật đúng là không khách khí nha." Biên Trường Hi châm biến nhìn vũ khí trên tay bọn họ, càng thêm kiên định quyết tâm hành động một mình, nhiều người thực sự là quá đáng ghét.
Thành Hải Tuấn trợn mắt há hốc mồm nhìn tình thế dần không khống chế được, nhanh chóng đứng ra: "Mọi người muốn làm gì vậy, nhanh hạ đao xuống! Đều là người một nhà mà!"
"Tôi và mấy người cũng không phải là "người một nhà"." Biên Trường Hi nhếch môi, chuyển hướng hỏi đám người: "Vừa rồi vị đồng học nào nói đã có người trả thù lao cứu tôi? Có thể nói tình huống cụ thể với tôi không?"
"Là tôi! Là tôi!" Một cô gái mập lùn bước ra từ trong đám người, nhưng không dám đứng quá gần Biên Trường Hi, đánh giá cô một lúc, cười nói: "Hôm
qua trong tiểu đội của tôi có người bị tang thi cào bị thương, bắt đầu sốt cao, chúng tôi bèn cùng nhau ddlequysdon ra ngoài tìm thuốc, trên dường gặp được tiểu đội của đội trưởng Thành nên cùng nhau đi." Cô gái le lưỡi: "Kết quả đi không được bao lâu thì gặp năm người kia, bọn họ tới hỏi đường, sau đó đội trưởng Thành nhận ra cô. Hình như mấy quân nhân đó không tiện mang theo cô, lại thấy bạn trai...a, là Trương Dục Văn đưa ra ảnh chụp chung của hai người nên đã giao cô cho mấy người họ chăm sóc."
Cô gái nói tới đây, ngừng một chút, nhìn Vương Diễm đang được đội viên dìu lên: "Cô gái kia không vừa ý, nói cô không sống tiếp được, là phiền toái. Còn nói có thể chăm sóc cô, nhưng mấy quân nhân đó phải để lại hai thanh súng."
Biên Trường Hi nheo mắt: "Bọn họ đồng ý?"
"Cô gặp được người tốt đó, sau khi đội trưởng bên kia nói chuyện với đội trưởng Thành, đáp ứng để lại một thanh súng, năm viên đạn, cộng thêm hai dụng cụ truyền tin, nói là truyền tin qua tín hiệu vệ tinh, vô cùng tiên tiến, bây giờ vẫn còn có thể dùng."
Cô gái nói xong, mọi người trong kho hàng đều yên tĩnh, sắc mặt đám người Thành Hải Tuấn xấu hổ, sắc mặt Trương Dục Văn và Vương Diễm lại càng khó coi.
Đồng học, thậm chí là người yêu, tạm thời chăm sóc cô lại còn nêu ra điều kiện, trái lại mấy người không quen biết lại vì cô trả giá không nhỏ.
Tất cả mọi người hiểu rõ, trong thế giới đã thay đổi lớn như bây giờ, súng ống đại biểu cái gì, dụng cụ truyền tin trong thời điểm điện thoại di động đình trệ cũng là bảo bối.
Cho nên, người đỏ mắt vẫn rất nhiều, nhất là đội ngũ của cô gái đã chứng kiến mọi chuyện.
Có người bắt đầu thổn thức: "Hóa ra mọi chuyện là như vậy."
"Còn luôn miệng nói mình cứu người ta, da mặt những người này thật dày."
"Đúng vậy, bọn hắn giống như được thuê vậy."
"Chỉ là cũng không thể nói như vậy, nếu là loại người lòng dạ hiểm độc, cũng có khả năng nhận đồ xong bỏ lại người."
Cô gái mập vội vàng giải thích: "Bọn họ cũng không dám đâu, đội trưởng tiểu đội quân nhân đó nói tên hắn là Cố Tự, còn hỏi tên đội trưởng Thành, nói nếu để hắn biết được đội trưởng Thành bỏ lại Biên đồng học thì nhất định sẽ không tha cho hắn."
Thành Hải Tuấn hổ thẹn không thôi, vội vàng nói: "Tôi cũng không muốn vậy, mọi người đều là đồng học, càng đừng nói cô đã từng giúp chúng tôi, là Vương Diễm quấn lấy bọn họ, mà dường như bọn họ lại thực sự vội, tôi cũng chưa kịp ngăn lại bọn họ đã để lại đồ rời đi."
Nhớ tới lúc đó đội trưởng bên kia lạnh lùng nói: "Không có nhiều hơn.", hắn thật hận không có cái hố để nhảy xuống! Đều do Vương Diễm, mặt mũi đều bị cô ta quăng hết! Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng thật sự không ngờ người đó lại hành động nhanh chóng như vậy, trong nháy máy đã để lại đồ rồi đi xa, mà hắn còn đang ngẩn người, đuổi theo đã không kịp, lại không thể gọi lớn sợ sẽ dẫn tới tang thi."
Hắn lấy ra túi nhỏ từ trên người, bên trong chính là một cây súng lục màu đen, năm viên đạn màu vàng, còn có hai đồ vật giống như đồng hồ đeo tay: "Những thứ này cũng chưa sử dụng, vốn nghĩ muốn trả lại cho bọn họ, bây giờ giao lại cho cô thì tốt rồi."
Xung quanh nhất thời yên tĩnh, Biên Trường Hi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dán lên người mình, ánh mắt của người trong đội ngũ của Thành Hải Tuấn lại càng hung ác, giống như nếu Biên Trường Hi dám nhận lấy sẽ cho cô biết tay.
Cô không quan tâm những thứ này mà kinh ngạc nhìn chằm chằm cái túi này, không thể nào, cô thật sự gặp được người tốt? Đây là súng nha, giai đoạn đầu mạt thế một viên đạn có khi chính là một mạng người nha? Lại có người...
Trong lòng cô cảm thấy khác thường, thầm nghĩ sau này nếu có cơ hội sẽ làm quen với người tên Cố... Chậm đã! Cố Tự?!
*khách đại khi điếm: gần giống ỷ lớn hϊếp bé á