Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 207: Tiên Thiên giả

“Đồng lão, Kỳ Nhân các muốn khai chiến ư?” Dương Chu Vũ nhìn lão giả vừa đến thi không khỏi giật mình hỏi.

Gã tất nhiên nhận ra người đến không ai khác chính là vị Đồng lão giả một trong ba vị Tiên Thiên giả của Kỳ Nhân Các. Danh tự, hình dáng và sức mạnh của Đồng lão trong Quân Long Điện cũng được miêu tả rất rõ ràng nên Dương Chu Vũ tất nhiên biết thế nhưng hắn thật không ngờ chỉ một tranh chấp bảo tàng mà Kỳ Nhân các lại cho Đồng lão xuất mã.

“Hừ! Gϊếŧ hai tên tiểu bối như các ngươi thì sẽ khai chiến sao? Vậy thì khai chiến đi!” Lão giả họ Đồng kia hừ một cái tự giễu rồi thân thể khẽ động, bàn tay gầy gò với lớp da nhăn nheo đẩy về phía trước.

“Chạy!” Hai người phía đối diện không ai bảo ai đồng thời tách ra.

“Phùng!” Ngay khi bàn tay nhăn nheo kia đẩy ra, phía trước trung niên hắc y dùng lôi thuật không gian như nổ tung, một lớp mờ mờ bắn ra, theo đó thân hình Dương Chu Vũ ở trong đó cũng tan vỡ không chút dấu vết chỉ còn khí lưu bùng ra như một làn sóng, làn sóng đó lan lên cao lại không tản ra mà tụ lại khiến mây trời vốn bị thổi bay đi cũng ngưng tụ cuộn thành từng tầng bao phủ. Bầu trời vì thế bỗng trở lên u ám.

Chỉ dùng một trưởng nhẹ nhàng, lão giả Dương Chu Vũ thân hình đã bị đánh cho vỡ tan làm nhiều mảnh, ngay cả máu thịt cũng bị nghiền thành cho bụi nên linh hồn cũng theo đó biến mất.

Phía ngoài xa hơn năm dặm, Phương Tích Dật sau khi cảm nhận được đồng bọn bị gϊếŧ thì tốc độ phi hành lại càng tăng mạnh, gã cắn răng thiêu đốt Linh nguyên để chạy. Rất nhanh, chỉ vài nhịp thở thân hình gã đã biến thành một điểm đen nơi cuối chân trời.

“Muốn chạy? Ngươi thu dọn đám tàn cục phía động quật!” Lão giả kia ánh mắt đảo qua ra trung niên bạch y đang bị thương ra lệnh rồi thân hình biến mất.



“Hừ! Nguy to! Khí tức Tiên Thiên giả!” Ở một động phủ xa lạ, một trung niên da đen khẽ lẩm bẩm rồi thân hình loáng cái bay ra ngoài.

“Đại trưởng lão đi vội như vậy chứng tỏ bên kia đã xuất động nguyên lão. Nhưng chúng ta đã đặt Thiên Lí Ứng Linh đồ, đáng ra phải có cảm ứng chứ, sao đến bây giờ mới phát hiện ra! Mà cũng không có giao động truyền tống trận?” Trung niên kia rời đi thì một nữ đạo cô nghi hoặc hỏi rồi đi đến trước một đồ án lớn trên không kết ấn vài cái.

Trên đồ án này đa phần đều là những đường mờ mờ như vẽ lại một tấm bản đồ. Ngày lúc này có thể thấy viền ngoài của cái bản đồ này có thể thấy một điểm sáng màu đỏ đang di chuyển, ngay sau đó phía trung tâm của bản đồ cũng có một điểm sáng khác đang từ từ tiến về phía điểm sáng phía ngoài bàn đồ kia.

“Với tốc độ này thì Đại trưởng lão có đến thì e rằng đã muộn!” Một thiếu nữ nhìn lên đồ án lắc đầu phán đoán.

“Biết là muộn nhưng phải thể hiện uy phong của chúng ta!” Một lão giả ánh mắt đờ đẫn nói.

“Nhìn ba động nguyên thần lớn thế kia thì người xuất hiện chắc là Đồng lão ma kia hoặc Vạn Thuật lão. Như vậy muốn áp chế là việc rất khó. Ta nghĩ chúng ta nên thu dọn dần đi, lần này giao thủ như vậy cũng đủ rồi!” Một thiếu niên có gương mặt thanh tú nhìn lên bản đồ đánh giá rồi lại quay lại nói với đám người trong động.



Trên bầu trời trong xanh, một dải hơn chục dặm hắc khí từ đâu xuất hiện rồi như bị cuồng phong lôi kéo mà hội tụ lại tạo thành một dải lớn trên không như mây trời, tiếp đến đám hắc vân rất nhanh quy tụ lại rồi hóa thành một đầu hắc long, hắc long vắt ngang nền trời không biết dài bao nhiêu mét, nó cuộn mình phóng lên cao rồi từ trên cao lựa thế lướt xuống. Hắc long phóng đi rất nhanh, nó nhe nanh múa vuốt, thân hình bằng hắc khí uống lượn như đạp lên không trung mà bay đi. Theo mỗi nhịp uốn lượn của hắc long không trung như đông lại, mọi thứ xung quanh như ngừng vận chuyển để nhường dường cho hắc long lao đi.

Cách đầu hắc long hơn trăm dặm về phía Tây, không trung cũng dao động mãnh liệt, chân trời tối sầm, khí quyển cuồn cuộn xoắn lại rồi dần hình thành một đồ án âm dương cực lớn, chỉ riêng nửa bên đen của âm dương đồ cũng đã tre khuất cả mặt trời, vừa xuất hiện đồ án liền quay tròn rồi như một cánh quạt xé không đánh đến phía hắc long. Quanh âm dương ngư đồ án, khoảng không cả trăm dặm như bị hút thành chân không nên không hề có tiếng động, thế nhưng nó đi đến đâu không trung như vỡ ra đến đấy, từng mang khí lưu vặn vẹo như chỉ chờ thời là có thể vỡ ra làm trăm ngàn mảnh.

“Rầm! Oành!” Rất nhanh, hắc long lao vào âm dương đồ án tạo thành một tiếng nổ khinh thiên động địa.

“Ùng!” Tiếp theo đó từ trên không, cả hắc long lẫn đồ án kia đều tan vỡ, theo đó một luồng khí lớn bùng nổ, những vành khí cực nhanh lan đi hàng trăm dặm khiến nhiều tầng mây dạt đi, cây cối mấy chục dặm phía dưới cũng đổ rạp. Mấy quả núi nhỏ xung quanh bị đánh nát phần ngọn, đất đá chưa kịp rơi xuống đất cũng bị trấn tan thành cát bụi rồi bị cuồng phong thổi đi cả trăm dặm.

Sau vài giây, cuồng phong tan đi, bầu trời dần trở lại bình thường, trên bầu trời trong xanh khi này chỉ còn lại hai bóng người nhỏ xíu đứng cách nhau hơn trăm dặm.

“Đồng lão ma! Vừa mới gặp đã ra tay rồi, ngươi vẫn không thay đổi a!” Trung niên da đen đứng trên không, hai tay chắp sau lưng nói với Đồng lão giả phía trước.

Cách cả trăm dặm nhưng với cấp bậc của hai người thì nói chuyện không thành vấn đề nên Đồng lão vẫn nghe được rõ ràng lời nói của trung niên da đen, lão nghe xong nheo nheo đôi mắt khẽ hừ ra một tiếng dùng giọng lạnh băng nói: “Với đám người liên tục xâm phạm hiệp ước như các ngươi thì còn gì để nói!”

“Ha ha! Xâm phạm hiệp ước ư? Đã gần vạn năm rồi, còn hiệp ước cái gì, chẳng phải vẫn là cá lớn nuốt cá bé sao?” Trung niên da đen bật cười tự hỏi, giọng nói tuy nhỏ nhưng bên kia

Phía bên kia, Đồng lão nghe vậy đôi mắt mở lớn, tinh quang trong mắt phóng ra, lão nhìn chằm chằm trung niên da đen như muốn ăn thịt đối phương, cuối cùng lão thở ra một hơi thâm ý hỏi: “Vậy ý ngươi là chúng ta là cá bé?”

“Đúng thì sao, sai thì sao?” Trung niên da đen không trả lời mà dùng vẻ dửng dưng hỏi lại.

“Dã tâm của các ngươi là có nhưng thực lực thì không biết thế nào?” Đồng lão ầm trầm nói.

“Thực lực? Haha! Lão quái vật như ngươi tuy rất mạnh nhưng ta không sợ, lại nói thì lão cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nhân tài trong Kỳ Nhân các khá nhiều, có điều bản tôn tự hỏi có kẻ nào sắp tiến lên đệ tam thiên? Khi đó ta xem các ngươi làm sao sống được!” Trung niên da đen cười lớn đắc ý nói.

“Lão phu có chết cũng phải kéo theo tên gia hỏa nhà ngươi!” Đồng lão giả quát lớn rồi hai mắt nhắm lại, hai tay đưa lên đầu. Lão lúc này không muốn nhiều lời nữa, đúng như tên kia nói đại nạn của lão sắp đến nên hôm nay lão dù phải bỏ ra tính mạng cũng muốn lưu tên này lại để tránh cho Nhất Xuân quốc gặp họa.

Ngay khi này, một đồ án màu đen xuất hiện phía sau Đồng lão, đồ án này như một bức tranh lớn với vô số ký tự, nó vừa xuất hiện đã quay tròn rồi phóng ra rất nhiều xúc tua cắm vào người lão mà hấp thụ năng lượng, khiến nó càng lúc càng lớn.

“Tam trọng của Pháp Tướng thần công!” Trung niên da đen vẻ mặt đầy sợ hãi lẩm bẩm rồi toàn thân loáng cái đã bay ra hơn ba mươi dặm, gã khi này toàn lực phi hành chạy về phía xa.

“Đến rồi còn muốn về sao, vào trong bản quốc thì phải để lại thứ gì chứ!” Đồng lão giả tự giễu cùng với toàn thân gã liền bốc cháy bằng một ngọn lửa màu tím. Ngọn lửa cháy to hơn, ngay sau đó lấy đồ án kia làm trung tâm, một bóng người cao cả ngàn trượng xuất hiện phía sau Đồng lão, bóng người như muốn che cả thiên địa, nó vừa xuất hiện đã khiến không trung rạn nứt, từng vết gợn như sóng nước lan ra khiến nền trời phía sau cũng trở lên hư ảo.

Nhìn kỹ thì bóng người này có mấy phần giống Đồng lão nhưng lại có một gương mặt dữ tợn, tóc trắng để xõa, hốc mắt sâu thẳm đỏ rực đang đảo quanh, khi nhìn về phía xa chân trời thì pháp tướng khẽ nhăn mày, bàn tay to lớn vồ về phía xa, nơi trung niên hắc y đang chạy.

“U! Ù! Lạch tạch!” Bàn tay to lớn lao đi, nó đi đến đâu không gian như co lại đến đó, khoảng không căng ra rung lên từng hồi như sắp vỡ nát, trời đất u tối, thiên không đông cứng, xung quanh mấy trăm dặm muôn thú đều run rẩy không dám động đậy.

Trung niên da đen phía xa nơi chân trời đang bay đi với tốc độ cực nhanh nhưng chỉ mấy hơi thở bàn tay khổng lồ kia đã vồ đến, gã nằm trọn dưới bóng tối của bàn tay.

“Tích Không thủ pháp? Được muốn đồng vu quy tận, bản tôn lại không cho ngươi được như ý nguyện!” Trung niên da đen biết không chạy thoát, đối phương đã liều mạng thì gã cũng không ngán. Hôm nay, gã biết bản thân muốn rời khỏi đây chắc chắn phải trả một cái giá không nhỏ nhưng gã tin rằng đối phương không không dễ chịu.

Ngay khi này, tay phải gã bùng lên một ngọn lửa đen rồi rất nhanh thọc vào l*иg ngực, từ trong cơ thể gã móc ra một viên ngọc đen kịt.

“Dịt…” Viên ngọc này vừa xuất hiện thì rung lên từng hồi khiến không khí xung quanh như bị hút lại tạo ra những tiếng kêu trói tai, đồng thời quanh thân viên hắc ngọc này có nhiều lớp nguyên thần lớn đang co lại mỗi lúc một nhanh khiến khí lưu xung quanh dao động với tần suất cực cao, theo đó hắc ngọc kia cũng rung lên đùng đùng khiến gã trung niên da đen nhăn mày nhăn mặt khống chế.

“Tạch! Tạch! Oàng!...” Khi bàn tay không lồ đánh đến phía trên đầu hắc y nhân thì viên ngọc kia bỗng nổ tung, khoảng không mấy dặm xung quanh viên ngọc lứt vỡ tạo ra nhiều vết rách đen kịt, cùng với đó thiên địa rung chuyển, các luồng sáng từ vụ nổ bắn ra tứ phía, bàn tay lớn phía trên không cũng bị những luồng sáng xuyên thủng, tiếp đến ba động khí của vụ nổ tràn ra đánh tan phần còn lại của đại thủ ấn kia. Không dừng lại ở đó, khí lưu từ vụ nổ như vũ bão đánh ra tứ phía càn quét mọi vật trên đường đi của nó.

Phía bên kia, khí lưu tràn qua thì pháp tướng khổng lổ của Đồng lão nhập nhòe vài cái, hình ảnh của nó mở đi rất nhiều. Còn Đồng lão đứng phía trước hắc đồ thì gương mặt già lua bỗng tái nhợt, miệng rỉ ra một tia máu.

“Đồng lão ma, ngươi giỏi lắm, chờ khi ta hồi phục sẽ huyết tẩy Kỳ Nhân các!” Ba động từ vụ nổ tan đi rất nhanh không gian đổ vỡ dần hồi phục như thường nhưng không thấy trung niên da đen đâu mà chỉ còn một giọng nói ngoan độc vọng lại.

“Tự bạo Hắc Tinh Tâm để phá không bỏ chạy ư?” Đồng lão giả lẩm bẩm rồi cũng không nhiều lời liền thu công lại, pháp tướng từ từ tan biến, đồ án phía sau cũng được thu vào sau lưng lão.



Phía nam Nhất Xuân quốc, có một vùng rừng rậm trải dài đan xen vào đó là những dãy núi nhấp nhô. Nơi đây không khí trong lành, một chiếc phi hạm lớn đang phiêu lãng trên nền trời trong xanh. Trên phi hạm có rất nhiều người qua lại làm việc, trong đó đa phần đều mặc một bộ đồ có thêu một con rồng nhỏ phía sau lưng.

Trung tâm phi hạm, phía trước những căn phòng lộng lẫy là một cái đài rộng được bố trí nhiều ghế ngồi uy nghiêm. Ở đài này nhiều ghế nhưng không ai ngồi mà lại có mấy người đang đứng, trong đó nam nữ già trẻ có cả, tất cả họ đều đang nhìn về phía xa nơi chân trời như chờ đợi gì đó.

“Đại trưởng lão chưa quay lại, chúng ta có nên qua xem không?” Trung niên nho sinh lo lắng hỏi.

“Chúng ta thì làm được gì, tốt nhất nên khởi động truyền tống môn, đại trưởng lão vừa về là rút lui!” Thiếu niên cao gày đứng cạnh lắc đầu đề nghị.

“Đúng vậy! Lần này chúng ta đi vào địa giới của Kỳ Nhân các cũng rất mạo hiểm, phải biết đám người đó cũng không yếu, còn mấy Nguyên lão của chúng ta đều có việc không tham gia được!” Một nữ phụ gật đầu phân tích.

“Hay là... Kia!” Một lão giả đang định nói gì đó thì phương xa một điểm sáng bùng ra khiến tất cả mọi người quay ra nhìn. Điểm sáng kia lớn dần, mọi người đều nhận ra đó là một vụ nổ lớn. Vụ nổ đó tạo ra một cột khí cao đến ngàn trượng trên không, mây trời mấy chục dăm trên cao như bị xuyên thủng, khí lưu xung qanh thì như những làn sóng lớn đang tràn đi.

“Bùng!” Sau vài giây khi ánh sáng của vụ nổ kia xuất hiện, thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Xem ra lúc này, âm thanh của vụ nổ mới truyền đến, ngay khi âm thanh truyền đến là một làn sóng khí cũng tràn tới, nó rất nhanh ập đến khiến cho chiếc phi hạm chao đảo. Một số thành viên trên thuyền bị trấn ngã ra, miệng không ngừng ói ra máu. Mấy người đầu lĩnh cũng phải vận lực thì mới không bị ảnh hưởng.

“Đại trưởng lão tự bạo Hắc Tinh Tâm?” Sau khi ổn định, thiếu niên cao gày vẻ mặt đầy sợ hãi lẩm bẩm.

“Không thể, không thể nào?” Lão giả tóc hoa râm cũng bày ra vẻ mặt lo lắng, lão lắc đầu liên tục như thể không tin vào những gì mình chứng kiến.

“Kia chẳng phải là đại trưởng lão!” Mấy người chưa kịp hoàn hồn thì phía xa có một điểm sáng đang bay lại với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy điểm sáng đó đã lại gần chiếc phi hạm.

Khi điểm sáng lại gần thì có thể nhận ra đó là một trung hiên da đen với gương mặt tái nhợt, gã vừa xuất hiện liền bay vào sâu trong phi hạm, cùng với đó một tiếng nói khàn khàn chuyền ra: “Rút lui, Đồng lão ma đang muốn liều mạng, các ngươi hãy mau rời khỏi đây!”

Mấy người kia nghe thấy vậy thì vẻ mặt đại biến nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường. Ngay khi đám người trên phi hạm trấn tĩnh lại thì tất cả đã tản ra. Tiếp đó chiếc phi hạm bỗng tăng tốc bay về phía nam, nó bay cực nhanh, cứ vài nhịp lại như thuấn di một lần, chỉ thấy vài cái chớp mắt đã thành một điểm đen rồi biến mất nơi cuối chân trời.



Nhất Xuân quốc có hai tòa thành nổi tiếng được đánh giá lớn nhất nhì là Trung Dương thành và Xuân đô, vậy đâu là tòa thành lớn thứ ba? Hỏi ra thì hầu như ai cũng nói đến một cái tên đó là Phục Long thành. Phục Long thành nằm phía Tây Nam của Nhất xuân quốc, cách biên giới Đại Hà hơn ba mươi dặm. Tòa thành này có chu vi hơn hai ngàn dặm, số người trong thành lúc đông nhất rơi vào khoảng hai mươi vạn. Trong đó thì đa phần đều là binh lính hoặc dị giả nội tông*, thành phần còn lại chính là gia quyến của hai thành phần trên.

*Dị giả nội tông là dị giả thuộc biên chế của tông môn, họ ăn của tông môn, làm cho tông môn, sống chết cùng tông môn, họ khác dị giả của những gia tộc hay những thế lực ngoại tông tiến vào tông môn tu luyện rồi có thể tùy ý li khai.

Sở dĩ trong thành đều là binh lính và dị giả nội tông là vì tòa thành này chính là đại bản doanh của Kỳ nhân các nhằm đối phó với Đại Hà đế quốc. Nơi đây cũng tập trung rất nhiều binh lực của Kỳ Nhân các. Nghe nói lúc đông nhất trong thành có hơn năm vạn dị giả, trong đó cấp bậc từ Hoành không cảnh trở lên cũng chiếm đến mấy ngàn, còn Vũ Linh cảnh cũng phải có hơn năm mươi người, ngoài ra trong thành còn có ba vị Thượng Tiên giả thay nhau tọa trấn ngày đêm nhằm bảo vệ Nhất Xuân quốc khỏi sự nhòm ngó của Đại Hà đế quốc.

Khi này, trên đỉnh của tòa Phục Long thành có một nam nhân dáng người cao lớn đang đứng nhìn về phía xa.

Phía xa nơi chân trời trong tầm mắt của nam nhân kia đang có một màng ba động lớn lan tỏa đến với tốc độ rất nhanh.

“Chấn động nguyên lực quá lớn, xem ra có đánh nhau cấp Tiên Thiên!” Nam nhân cao lớn thầm đánh giá rồi cũng rất nhanh quay người biến mất.

Ngay khi gã biến mất thì trong thành hai bóng người xuất hiện trên bầu trời rồi rất nhanh bay về phía xảy ra vụ nổ.



Phía Đông của Phục Long thành có một dãy núi nhỏ, trên đỉnh một ngọn núi nhỏ này có một người đang đứng, người này toàn thân hắc y, đầu đội nón vành, mặt được che lại bằng khăn đen, chỉ hở ra có đôi mắt đầy sắc bén đang nhìn về phía xa, nơi có một ba động lớn đang lan đến.

“Quả nhiên Đại Thông Thần Toán! Thời cơ đến rồi, mình cũng nên tiến nhập vào Tủy Động thôi!” Hắc y nhân lẩm bẩm với giọng ồm ồm rồi thân hình cũng biến mất.



Quay lại với chỗ của Đồng lão thì sau khi lão bị vụ nổ kia tác động đã bị thương nặng, cộng thêm với việc sử dụng Thiên Triệu pháp tướng đã khiến lão tổn thương đến căn nguyên, khi này tuy lão đã thu công nhưng thương thế dần phát tác khiến lão ộc máu, thân thể từ trên không lảo đảo rơi xuống.

“Sư phụ! Ngươi bị trọng thương rồi!” Lúc này, trung niên bạch y từ đâu bay lại, gã vừa đến đã lao vào đỡ lấy Đồng lão.

“Ta không sao! Còn tên Hắc Long Tôn kia chắc chắn cũng bị thương không nhẹ. Nếu ta đoán không nhầm thì hắn đã tự bạo sáu thành Hắc Tinh Tâm, như vậy trừ khi có thiên tài địa bảo không nhanh thì trăm năm, chậm thì phải mấy trăm năm hắn mới hồi phục!” Đồng lão lắc đầu từ từ nói.

“Nhưng nhìn thương thế của người thì!” Trung niên bạch y vẻ mặt đau khổ nói.

“Không sao, chỉ là chết sớm vài năm!” Đồng lão lắc đầu cười nói.

“Sư phụ sao lại nói vậy, người không thể chết được! Người…”

“Tử Vân, đây không phải lúc dùng cái tính nữ nhi của ngươi. Xong rồi thì thu dọn đi, chúng ta hồi tông!” Trung niên kia chưa kịp nói hết thì Đồng lão đã mắng rồi lại ra lệnh.

“Vâng!” Trung niên bạch y cúi đầu đáp rồi rất nhanh rời đi còn Đồng lão thì lấy ra một viên đan dược nuốt vào bắt đầu điều tức.

“Lại tạo thành một địa hình mới!” Sau một lúc, vẻ mặt Đồng lão dần trở lại bình thường, lão khi này mới nhìn lại nơi vừa giao chiến kia thì không khỏi thở dài.

Cả vùng đất phía dưới nơi gã trung niên da đen vừa đứng lúc này đã bị vụ nổ kia lạo thành một cái lòng chảo lớn cả mấy chục dặm vuông, chỗ đáy của lòng trảo so với địa hình phía ngoài cũng sâu đến vài trăm trượng. Cứ như vậy cả một vùng vốn là rừng núi đã thành một thung lũng. Cái thung lũng này sau nhiều năm mưa gió cuối cùng lại biến thành một cái hồ lớn. Tiếp nhiều năm về sau, hồ cũng được thành chủ Phục Long thành đặt cho một cái tên, gọi là Bạo Tâm hồ.