Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 184: Liễu gia thần các

Trời về khuya, Liễu phủ đã không còn tiếng cười nói hò reo ồn ảo như lúc ăn tiệc. Lúc này, trong phủ rất vắng vẻ, đa phần mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn một số tạp vụ đang đi lại dọn

dẹp bàn ghế cùng đống rác do bữa tiệc mừng công để lại.

Trong không gian yên tĩnh

này, đám tạp vụ vẫn tập trung dọn dẹp, người thì bê bàn, người thu ghế, một số thì lại quét rọn, tất cả đều rất tập trung.

Khi này, bỗng có một bóng người bay qua cái sân nơi đám người đang dọn dẹp. Thế nhưng do người này bay quá nhanh và không hề có tiếng động nên đám tạp vụ phía dưới không hề hay biết. Bóng người này bay qua cái sân lớn thì tiếp tục bay sâu vào phía trong Liễu phủ, cuối cùng thì dừng lại trên lóc một tòa nhà.

Người này dừng lại thì có thể nhìn ra đây là một người cao lớn với bộ hắc y thùng thình phủ phía ngoài, gương mặt bị che khuất bởi chiếc mặt lạ màu trắng, trên đó có vẽ một cành hoa nhỏ cắt ngang.

Hắc y nhân này dừng lại không lâu thì từ dưới Liễu phủ một bóng người khác bay lên. Nhìn qua thì thấy người bay lên không ai khác chính là Liễu Không, lão vừa bay đến thì rất nhanh quỳ xuống trước hắc y nhân vái một cái.

Hắc y nhân vẫy tay ra hiệu thì Liễu Không liền đứng dậy khép lép lùi ra sau như đang chờ chỉ thị của cấp trên vậy.

“Ta nhận tin có kẻ hủy kết thì liền đến xem thế nào!” Một giọng khàn khàn được hắc y nhân nói ra.

“Dạ, có chút biến cố nhưng tiểu nhân đã dùng Tụ Sinh phù nên không có gì đáng ngại!” Liễu Không vội đáp.

“Được rồi, thi thể của Hổ Hạ đâu?” Hắc y nhân kia gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lại hỏi.

“Chỉ một câu hộ khuyển của mình đã có kẻ nhìn ra, chẳng nhẽ đúng như Nhân Toàn nói, cao tầng Kỳ Nhân các đã nghi ngờ rồi?”

Liễu Không thầm nghĩ nhưng vẻ mặt vẫn bình thản rất nhanh nói:

“Tiểu nhân không rõ ai là Hổ Hạ, mong đại nhân chỉ giáo!”

“Chính là tên Hộ Khuyển ngươi dùng Thần phù gϊếŧ chết!” Hắc y nhân lạnh nhạt nói.

“Ra là hắn, đại nhân chờ chút, tiểu nhân mang xác hắn đến!” Liễu Không tỏ vẻ nhớ ra nói rồi liền quay người đi xuống.

“Từ đã, ta lần này đến đây còn muốn lấy một thứ nữa!” Hắc y nhân liền gọi lại nói.

“Ngài muốn lấy thêm một thứ!” Liễu Không giật mình dừng lại hỏi.

“Đúng vậy, nghe nói Liễu gia có Như Hải Vô Tịnh công rất lợi hại nên tông môn muốn đưa nó vào Thiên Linh các làm công pháp thượng đẳng.” Hắc y nhân kia gật đầu từ từ nói.

“Đại nhân cứ nói đùa, công pháp bản tộc tuy có điểm độc đáo nhưng làm sao có thể so với thượng đẳng công pháp khác. Như vậy đưa ra chỉ làm trò cười mà thôi!” Liễu Không cười cười nói.

“Sao ngươi không nguyện giao nộp?” Hắc y nhân kia nghe vậy đổi thành giọng điệu âm lãnh hỏi.

“Hừ! Bản tọa sớm biết các ngươi sẽ không để yên nên đã chuẩn bị từ lâu, được ta xem các ngươi làm thế nào nghiên cứu!”

Liễu Không thầm tính toán rồi cũng lấy từ trong người ra một cuốn sách cũ kỹ đưa lên cho hắc y nhân kia.

“Được rồi, ngươi mang xác Hổ Hạ ra đây!” Hắc y nhân cầm cuốn sách gật đầu ra lệnh.

Liễu Không nghe vậy liền quay người rời đi còn hắc y nhân bắt đầu nghiên cứu cuốn sách cũ kia.

“Muốn công pháp ta cho các ngươi, trong đó có hai tầng đầu là thật thì ai trong Liễu phủ cũng luyện được, còn yếu pháp tăng tiến các tầng tiếp theo thì đừng nói là giả, ngay cả thật thì các ngươi nghiên cứu được cũng mất không ít thời gian, khi phát hiện ra thì...”

Liễu Không vừa bay đi vừa suy tính, vẻ mặt lão bỗng hiện lên một nụ cười đầy nham hiểm.

Một lúc sau, trên mái nhà kia, Liễu Không đưa ra thi thể héo rũ của Hổ Hạ. Hắc y nhân kia chỉ nhìn qua một cái rồi khẽ vung tay khiến thi thể kia biến mất.

“Tông môn đã lấy công pháp của các ngươi tất nhiên sẽ không để gia tộc ngươi chịu thiệt. Đây có mấy ngàn trung phẩm tinh thạch cùng hai lá Tụ Sinh phù xem như bồi thường.” Hắc y nhân kia cũng thu cuốn sách cũ lại rồi lại ném ra một cái chỉ giới nói rồi lại đổi giọng đe dọa: “Còn nếu mai sau công pháp này có vấn đề thì ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

“Tiểu nhân có gan to bằng trời cũng không dám lừa gạt đại nhân!” Liễu Không nghe vậy vội nói.

“Ngươi có thể lui được rồi!” Hắc y nhân kia gật đầu rồi xoay người bay đi.

Liễu Không đứng đó một lúc rồi cũng xoay người bay xuống, lão vừa xuống đất liền đi vào trong một khu nhà lớn.

“Gia tổ!” Trong gian phòng kín đáo, Liễu Nhân Toàn đang ngồi bỗng đứng dậy.

“Không có gì, ngươi hãy thu xếp đi, ngày mai mở tất cả kết giới cho đám để tử tiến vào. Ta tin trong đám hậu nhân đời thứ năm này sẽ có người kế thừa Huyết Ấn!” Liễu Không lắc đầu nói rồi liền ném cho Liễu Nhân Toàn một lệnh bài màu đen căn dặn.

“Huyết Ấn, xem ra chúng ta thật sự không ở đây lâu nữa!” Liễu Nhân Toàn bắt lấy lệnh bài lẩm bẩm.

“Đúng vậy, những người ngoại tộc không có kế thừa sẽ để lại, ta sẽ dẫn vài người rời đi.” Liễu Không gật đầu nói.

“Như vậy…”

“Không cần nói nhiều, đại sự sắp đến ngươi còn câu lệ như đàn bà vậy! Mau thu xếp đi!” Liễu Nhân Toàn chưa kịp nói đã bị Liễu Không quát mắng.

“Dạ!” Liễu Nhân Toàn chỉ thở dài đáp rồi cúi đầu lặng lẽ rời đi.

“Liễu Dịch, ngươi yên ổn lâu quá rồi!” Liễu Không đứng đó nhìn ra phía xa nghiên răng nói.



Sáng sớm hôm sau, nắng vàng trải rộng khắp nơi, cây xanh đung đưa trước gió, chim hót líu lo trên mấy cái cây trước cửa phòng Liễu Thiên.

Cảnh vật vui vẻ của ngày mới là vậy nhưng Liễu Thiên khi này vẫn nằm dài trên giường. Khi này, hắn hai hai mắt nhắm liền miệng há to dãi rớt chảy ra đầy gối.

“Đại ca! Đại ca!” Bỗng Liễu Thuyên từ đầu chạy đến trước cửa phòng Liễu Thiên gọi lớn.

“Đại ca! Dậy đi! Chúng ta đi Thần các.”

Không có tiếng trả lời, Liễu Thuyên nghi hoặc đứng ngoài gọi thêm vài câu.

Vẫn không thấy có người đáp, Liễu Thuyên lúc này mới tức giận đạp cửa đi vào.

“Ầm!”

Liễu Thuyên hùng hổ đi vào chỗ Liễu Thiên đang nằm. Nàng khi này nhìn Liễu Thiên ngủ thì lắc đầu quay người đi ra bàn cầm ấm nước đi lại.

“Toẹt!” Không chút nhân nhượng, Liễu Thuyên đổ nước lên người Liễu Thiên.

“Thằng nào? Thằng nào to gan?” Liễu Thiên đang ngủ ngon bị đổ nước lên người thì liền bật dạy, hắn quay đầu liên tục, vẻ mặt đầy sát khí liên tục quát hỏi.

“Uống đẫy vào rồi ngủ đến giờ còn chưa dậy, sao huynh muốn làm gì ta?” Liễu Thuyên áp sát giúm cổ Liễu Thiên kéo lên quát hỏi.

“Hehe! Là muội à? À mà có việc gì thế? Ta hôm nay đang định tự thưởng cho mình một buổi nghỉ!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt quen thuộc thì bộ dạng từ hổ báo chuyển thành nhu mỳ, hắn khi này cười cười gãi đầu nói.

“Phụ thân muội bảo muội đến tìm đại ca, hôm này sẽ mở ra Thần các cho chúng ta vào xem. Đại ca ngươi còn không mau lên?” Liễu Thuyên nghe vậy hừ một cái rồi thả Liễu Thiên xuống nói.

“Thần các, công pháp, a nhanh thôi!” Liễu Thiên lẩm bẩm mấy câu rồi rất nhanh bật dậy vội vàng vơ quần áo mặc vào.

Thần các là nơi bí mật nhất của Liễu gia, nơi đây mười năm chỉ mở một lần mà mỗi lần chỉ có một canh giờ, đồng thời một người cả đời chỉ được vào một lần. Nếu Liễu Thiên lần này không được vào thì sẽ phải chờ mười năm sau nên bảo sao hắn không vội cho được.

“Chờ ta chút, ta vệ sinh trang điểm cái đã!” Liễu Thiên vơ đám quần áo mặc vội rồi lại nhớ ra gì đó thì liền quay sang Liễu Thuyên nói.

“Làm ơn nhanh lên!” Liễu Thuyên lắc lắc đầu van xin.



Trên cái sân nhỏ trong hậu viện của Liễu gia, Liễu Nhân Toàn đang tập trung một nhóm hơn mười thanh thiếu niên lại.

Liễu Thiên và Liễu Thuyên khi này vẫn chưa có mặt ở đây, trong đó đám mấy người Liễu Hòa, Liễu Hải thì đang đứng ngay ngắn trong hàng nhìn lên Liễu Nhân Toàn.

“Đến giờ rồi! Không biết huyết ấn có tìm được người mới không? Dù có thế nào thì ngày đó sẽ đến, hi vọng là sẽ tìm được!”

Liễu Nhân Toàn nhìn lên trời lẩm bẩm thầm nghĩ rồi lại lắc lắc đầu, tiếp đó gã hướng đám người phía dưới nói:

“Tất cả cũng biết hôm nay chính là sự kiện mười năm một lần mở ra Thần các của gia tộc. Những người vào Thần các có thể tìm bí thuật, dị thuật hay điển tịch và đặc biệt là học các tầng tiếp theo của Như Hải Vô Tịnh công. Nên nhớ chỉ học trong đó, không thể mang ra, vì vậy các ngươi hãy tận dụng thời gian một canh giờ của mình.”

“Rồi! Bây giờ ta sẽ mở cửa Thần các, trong đó thời gian rất ngắn, sau một canh giờ các ngươi sẽ tự khắc bị đẩy ra nên phải tận dụng thời gian.” Liễu Nhân Toàn thấy mọi người không có gì phản đối thì liền lấy trong người một miếng lệnh bài bằng ngọc có màu hồng nhạt.

Tiếp đó gã cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên thẻ bài. Giọt máu rơi xuống mặt thẻ bài rồi từ từ chảy theo những rãnh ký tự khắc trên đó. Lại nói thì một giọt máu tuy ít nhưng nó lại rất nhanh lan ra phủ kín các rãnh trên thẻ bài tạo thành một mạng lưới chằng chịt.

Ngay khi giọt máu lan kín các ký tự kia thì thẻ bài kia bỗng chuyển màu từ hồng nhạt sang đỏ.

Liễu Nhân Toàn thấy vậy cũng không có ngạc nhiên, gã rất nhanh ném cái thẻ bài ra trước mặt rồi liên tục kết ấn, nguyên thần theo hai tay tràn ra lao đến bao phủ thẻ bài khiến nó bay lơ lửng trên không.

Thêm một lúc thì thẻ bài đỏ như máu kia lại rung lên từng hồi, nó mỗi lúc lại rung mạnh như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của Liễu Nhân Toàn nhưng không thể.

Thế nhưng để không chế thẻ bài này, Liễu Nhân Toàn cũng không thảnh thơi gì, gã vẻ mặt ngưng trọng, hai tay thì liên tục vận chuyển nguyên thần tràn ra tạo thành nhiều đồ án chồng chất lên nhau. Đồng thời miệng gã khi này lẩm bẩm liên hồi những câu cổ ngữ tối nghĩa.

“Khai!” Vận hành thêm một lúc, Liễu Nhân Toàn khẽ hô, đồng thời hai tay dồn một lượng lớn nguyên thần chui vào thẻ bài.

Chỉ thấy thẻ bài huyết sắc đang rung rung bỗng nhiên dừng lại bất động trên không. Cùng lúc đó một dị biến sảy ra làm mọi người mở to mắt nhìn.

Lúc này, lấy thẻ bài huyết sắc làm trung tâm vô số đường hắc khí li ti từ từ lan ra không gian mấy trượng xung quanh. Những hắc ti mỗi ngày một nhiều và lớn hơn, rồi chúng lại từ từ đan vào nhau thành mảng rộng. Hắc khí xuất hiện rồi chẳng mấy chốc thành một mảng lớn trên không rồi từ từ xoay tròn tạo thành một vòng xoáy màu đen, nhìn vào đó chỉ thấy tối tăm trống rỗng, nó như một cánh cửa mà người đi vào đó không hề biết mình được dẫn đến đâu.

Liễu Nhân Toàn khi này đã thu công lùi lại phía sau, gã cũng đang quan sát sự thay đổi của hắc khí.

“Hắc Huyết ngọc bài của gia tổ sắp vỡ, xem ra Thần các không còn dùng được nữa, nếu như vẫn chưa phải đám người này thì xem ra kẻ lần trước được hưởng lợi rồi!”

Liễu Nhân Toàn nhìn thông đạo đen sì kia thầm nghĩ.

“Hắc động, không gian vãn khứ!” Phía ngoài cái sân, Liễu Thiên vừa chạy đến nhìn thấy vòng xoáy kia thì kêu lên.

“Để ý nhiều làm gì, nhanh lên!” Liễu Thuyên bên cạnh thì lại thúc dục một câu rồi rất nhanh chạy đi.

Liễu Nhân Toàn quay ra thấy hai người Liễu Thuyên đã đến thì liền mỉm cười gật đầu một cái.

“Xin lỗi! Cháu ngủ quên mất!” Liễu Thiên chạy đến liền cúi đầu nói.

“Không! Ta mới là người có lỗi, đêm qua vui vẻ quá quên mất không nhắc Thiên nhi hôm nay là ngày mở ra Thần các.” Liễu Nhân Toàn lắc lắc đầu nói.

“Mà thôi vào đi!”

Liễu Nhân Toàn khi này liền nhìn lại vòng xoáy đang quay tròn nói.

Cả đám nhìn vào vòng xoáy đó thì không biết nó dẫn đi đâu, không thể nhìn thấy bên trong đó có cái. Vì vậy một cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cả đám đứng im bất động.

“Ta đi trước cho!” Thấy không ai dám đi vào, Liễu Thiên liền nói rồi nhảy vào và biến mất trong đám hắc khí kia.

“Đến ta!” Liễu Thuyên thấy Liễu Thiên đi rồi cũng không ngần ngại đi lên nhảy vào.

“Đi thôi!” Liễu Hải cũng tiến lên đi vào.

Sau đó là Liễu Hòa, rồi mấy người Liễu Phương, Liễu Ngọc cũng đi vào. Rất nhanh tất cả đã bước vào trong đám hắc khi kia, ở đại điện chỉ còn lại Liễu Nhân Toàn đang đứng đó nhìn vào hắc động.

Khi này, hắc động tiếp tục quay tròn thêm một lúc nữa thì cũng từ từ thu lại rồi biến thành cái thẻ bài và được Liễu Nhân Toàn thu vào tay. Nhìn thẻ bài trong tay gã lúc này đã xuất hiện nhiều vết rạn và màu hồng trên đó cũng phai đi không ít.



Xuyên qua lớp hắc khí, Liễu Thiên đã đứng trước một gian phòng rộng tầm hai mươi trượng vuông. Nơi đây ánh sáng tran hòa đồ đạc trang trí tinh xảo mỹ lệ, đặc biệt là các hoa văn trang trí tuy đẹp nhưng đều rất lạ, chúng không giống với hoa văn trang trí của các thế gia giàu có mà Liễu Thiên đã từng thấy.

Nhìn kỹ gian phòng thì thấy trong phòng cũng không có quá nhiều sách vở, hai bên chỉ có bốn cái giá sách. Đồng thời trên mỗi giá sách chỉ có một vài cuốn sách mà thôi.

Quay đi quay lại một hồi, Liễu Thiên nhìn ra phía cuối gian phòng. Liễu Thiên từ từ đi lại gần thì thấy ở đó có một thạch bích lớn màu đen óng. Trên thạch bích này khắc vô số đồ án, những đồ án được chia ra làm nhiều tổ hợp khác nhau, bên cạnh những tổ hợp án thỉnh thoảng lại có một vài chữ viết nho nhỏ li ti như giải thích cho những đồ án này. Nhìn qua những chữ này Liễu Thiên không đọc được nhưng hắn cũng biết nó là Thái Văn.

Lại nói đến Thái Văn này thì Liễu Thiên từng được học qua nhưng không hề học kỹ nên chỉ biết là Thái Văn chứ không đọc được.

Bỏ qua mấy dòng cổ tự, Liễu Thiên nhìn tổng thể phiến đá thì thấy có cả thẩy chín tổ hợp đồ án được xếp thành ba hàng, ba cột. Chúng được chia theo kiểu phức tạp dần từ trái qua phải và từ trên xuống dưới. Tổ hợp đồ án đầu tiên nằm ở phía trên cao bên trái là đơn giản nhất và chúng cứ phức tạp dần lên đến tổ hợp đồ án thứ chín nằm phía dưới cùng bên phải là phức tạp nhất. Bao quanh chín tổ hợp đồ án này là những đường loằng ngoăng đan xen như một dạng văn tự cổ nào đó hắn không biết tên.

Sau khi nhìn tổng thể một lượt, Liễu Thiên đã biết mấy đồ án này đang mô tả những kiểu vận hành nguyên thần hoặc một thứ lực lượng liên quan đến nguyên thần. Nhìn qua thì chúng có khác nhau nhưng lại cùng chung một gốc chỉ là phát triển dần phức tạp lên.

Hắn đánh giá từng đồ án một cuối cùng thì tập trung nhìn vào cái đồ án cuối cùng vô cùng phức tạp kia.

Một đồ án với vô số càng hình xoắn ốc theo nhiều phương đồng tâm, các điểm giao được đánh dấu bằng các ký hiệu sáng, những đường thẳng xiên qua các điểm của cung cực đại, các mạch giao nhau, các vòng xoáy nghịch chiều, các đường thông, các điểm tương đồng được mô phỏng qua dạng biến sóng,…

Tất cả những hình ảnh biến chuyển phức tạp bỗng nhiên hiện lên trong đầu khiến Liễu Thiên nhăn mày ngồi xuống nghiên cứu.