Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 137: Người không xứng

Trời tối, mọi thứ tưởng như tối tăm nhưng lại không phải như vậy. Tại Thủy Tiên phong lúc này là một quang cảnh rực rỡ đầy ánh sáng. Từng tầng từng tầng trên sơn phong đều được trang trí bằng quang thạch cùng với những cái thạch đăng lớn đã tạo lên một tòa tháp sáng lung linh trong đêm.

Xung quanh tòa tháp lung linh này đều có bậc thang lôi lên trên và trên những bậc thang đó rất nhiều người đang tấp lập qua lại. Trong đoàn người tấp nập đó thì bao gồm cả mấy người Liễu Thiên nữa.

Nhóm bốn người họ giờ đã tăng thêm một người nữa, đó là một trung niên không chỉ nói là thanh niên cũng được. Người này có gương mặt thanh tú và một đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài buộc gọn và đặc biệt là nước da không khác mấy nữ nhân. Nếu chỉ có vậy thì đây quả nhiên không khác gì một thanh niên ngoài hai mươi cả. Nhưng đây là một trung niên chính bởi vì gã có một bộ râu ngắn và dậm ôm theo gương mặt nên nhìn có tuổi và khá nam tính.

Sau khi giới thiệu thì Liễu Thiên cũng biết đây chính là Điền Vô Lượng, gã là phu quân của Cơ Ngọc Hoàn và là phụ thân của Điền Tiểu Hi. Nói đúng ra người này xuýt nữa đã là phu quân của Cơ Ngọc Oanh và như vậy Liễu Thiên sẽ không xuất hiện. Nhưng đó chỉ là xuýt mà thôi bởi vì thực tế hôm nay đã khác.

“Nghe nói lần này tộc hội có cả tỷ thí của nhóm đệ tử trẻ tuổi! Liễu Thiên có tham gia không?” Điền Vô Lượng khi này quay sang Liễu Thiên hỏi.

“Không ạ!” Liễu Thiên lắc đầu nói.

“Ồ! Sao vậy?” Điền Vô Lượng ngạc nhiên hỏi.

“Phải biết tự lượng sức mình chứ ạ! Tiểu điệt tự biết sức mạnh của bản thân mình bằng nào!” Liễu Thiên cũng không ngại ngùng nói.

“Haha! Tốt lắm! Rất hiểu chuyện!” Điền Vô Lượng cười cười hài lòng nói.

“Tứ muội, ngũ muỗi!” Lúc này, phía trên có một giọng nữ nhân truyền xuống.

Mấy người liền nhìn lên thì thấy cách họ mấy bậc thang là ba mẫu tử Cơ Ngọc Ninh đang đứng lại chờ.

“Tam tỷ!”

“Tam di!”

Mấy người Liễu Thiên thấy vậy khẽ cúi đầu chào một cái rồi cũng từ lên cạnh ba người Cơ Ngọc Ninh.

“Ta cứ tưởng tam tỷ đã đi trước rồi, thật không ngờ bây giờ mới đi!” Cơ Ngọc Hoàn cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Ừm! Ta vốn định đi sớm hơn nhưng Phi Hùng bận chút việc nên giờ mới đi.” Cơ Ngọc Ninh gật đầu nói.

“Vậy chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói!” Cơ Ngọc Oanh liền đưa ra đề nghị.

“Đúng vậy cũng không sớm nữa!” Cơ Ngọc Hoàn gật đầu nói.

Cơ Ngọc Ninh cũng không đưa ra ý kiến gì mà quay đầu tiếp tục đi lên phía trên.

Thế là đám người Liễu Thiên lại tiếp tục đi lên, cả đoàn vừa đi vừa nói chuyện hỏi thăm nhau.

Nhưng điều đặc biệt Cơ Ngọc Ninh không hề đả động gì đến hai mẫu tử Liễu Thiên cả. Nàng ta hỏi thăm kỹ càng về ba người Cơ Ngọc Hoàn rồi lại nói về Triệu gia, tiếp theo kể nể hai đứa con thiên tài của mình hoàn toàn coi hai mẫu tử Liễu Thiên không tồn tại.

Liễu Thiên biết mình bị coi thương nhưng cũng không để ý, hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đi gần lại ôm lấy cánh tay Cơ Ngọc Oanh kéo sang bên cạnh rồi hắn bắt đầu hỏi về thời trẻ của mẫu thân mình. Cơ Ngọc Oanh thấy vậy mỉm cười chỉ chỏ khắp nơi kể lại, cả hai đi tách hẳn ra nói chuyện với nhau.

Theo đường đi hai mẫu tử nói chuyện rất vui vẻ không quan tâm đến bên kia nói chuyện thế nào cả, một lúc thì Điền Tiểu Hi cũng đi sang nói chuyện cùng. Cứ như vậy tạo thành hai mạn nói chuyện riêng biệt. Hai nhóm người nói hai thứ truyện khác nhau! Tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu, vì đám người Liễu Thiên đã đi nơi cần đến.

Đi hết những bậc thang lên khoảng tầng thứ ba mươi của Thủy Tiên Phong thì mấy người Liễu Thiên thấy một cái quảng trường lớn. Quảng trường này là một mặt phẳng cắt ngang thân núi với diện tích vài mẫu.

Nhìn lại cả ngọn núi thì một phần lớn dìa bên này đã bị gọt đi để làm lên cái quảng trường này. Phần cuối quảng trường tựa vào núi lại được đυ.c đào thành nhiều dãy nhà, hai bên quảng trường cũng có nhiều dãy đình đài tráng lệ. Khi này, trên những dãy nhà đó được thắp sáng bằng nhiều loại đèn với màu sắc kích cỡ khác nhau nhìn rất lộng lẫy.

“Phía trên kia là gì mẫu thân!” Đi đến quảng trường này thì cũng không còn cầu thang đi lên trên nữa nên Liễu Thiên nhìn lên trên không thấy còn công trình mà chỉ thấy một vài điểm sáng ẩn hiển thì liền quay sang hỏi Cơ Ngọc Oanh.

“Trên đó ư! Trên đó là nơi thờ cúng liệt tổ nhiều đời của Cơ gia. Ta cũng chưa được lên bao giờ!” Cơ Ngọc Oanh liền đáp.

“Được rồi, tiểu tử này để ý trên đó làm gì, chúng ta đến dự tiệc ở dưới này thôi!” Điền Tiểu Hi khi này lắc đầu nói.

Nghe vậy Liễu Thiên cũng không nhìn linh tinh nữa mà nhìn lại cái quảng trường trước mặt.

Ở đó nổi bật nhất là một sân khấu cao hơn trượng rộng mấy trăm mét vuông, trên đó đèn hoa rực rỡ, bàn ghế nhẵn mịnh, cùng với đó là đủ các loại dụng cụ trang trí tạo lên một nơi lung linh tráng lệ. Từ xa nhìn về sân khấu kia thì thấy nơi đó như là nơi quy tụ ánh sáng xung quanh lại, mọi thứ xung quanh đều bị sân khấu kia lấn áp và lu mờ. Trong đêm nơi sân khấu kia chính là tâm điểm, mọi điều lộng lẫy đẹp đẽ nhất đều dồn về đó.

Liễu Thiên cũng không nhìn lên sân khấu lâu mà thu ánh mắt nhìn lại một lượt quảng trường. Lúc này, hắn nhìn tổng thể xung quanh quảng trường thì cũng thấy có vô số bàn ghế được bày thành nhiều hàng, trên bàn đều được trải khăn đỏ, cùng với đó là một đĩa hoa quả đầy ắp và một cái thạch đăng hỏ phát ra ánh sáng trắng đủ để nhìn mọi thứ xung quanh. Trong những bàn đó lúc này người ra kẻ vào không ngớt, trong những người đó gồm cả những gia đinh, nha hoàn, quản gia, quản sự, tất cả đều đang bận bịu với công việc chuẩn bị. Chỉ thấy đám người họ kẻ bê khay người khênh rượu, người khê bàn, kẻ bày hoa, tất cả tạo thành một không khí nhộn nhịp.

Khi này nếu để ý kỹ thì thấy cùng với đám người chuẩn bị này cũng có một phần không nhỏ khách nhân cùng con cháu nội tộc Cơ gia đến sớm đang từ từ ổn định chỗ ngồi. Phía viền quảng trường khi này cũng có nhiều nhóm người đang được đội ngũ tiếp tân tiếp đón đi vào bàn của mình.

“Công tử! Các vị tiểu thư mời theo tiểu nhân!” Mấy người Liễu Thiên vừa đi đến thì cũng được một nhóm nha hoàn xinh xắn đi ra đón tiếp.

Theo thân phận của mấy người Liễu Thiên thì đám người họ được dẫn vào những bàn gần trung tâm cạnh ngay cái sân khấu cao kia. Lại nói thì đi vào phía trung tâm này cũng không chỉ có nhóm người Liễu Thiên mà cũng có rất nhiều nhóm người khác như mấy vị khách quý từ Kỳ Nhân các, các đại gia tộc hoặc một số chi nội tộc khác trong cơ gia. Tất cả những nhóm người này đều được bố trí quanh khu trung tâm này còn những tầng lớp gia tộc nhỏ hoặc những khách lẻ đều được sắp xếp phía ngoài. Cứ như vậy tất cả mọi người gồm nhiều tầng lớp địa vị khác nhau tuy lúc đầu có hơi lộn xộn nhưng dần dần đều được những quản sự sắp xếp chỗ ngồi phù hợp.

Nói đến phía trung tâm dành cho khách quý này thì được Cơ gia bày bố những bàn rất lớn nên tất cả nhóm người Liễu Thiên đều ngồi chung một bàn mà vẫn dư vài chỗ. Liễu Thiên lúc này ngồi ngoài, bên phải hắn là hai ghế trống, bên trái chính là mẫu thân hắn. Ba người nhà Cơ Ngọc Hoàn ngồi giữa, tiếp đến là ba mẫu tử Cơ Ngọc Ninh. Rất nhanh mọi người từ từ ổn định chỗ ngồi chừ Điền Vô Lượng vì gã đi sang mấy bàn khác chào hỏi mấy người quen cũ.

“Nghe nói Liễu Thiên đệ đang ở đội mười hai?” Mọi người ngồi đó một lúc thì tên thiếu niên vẻ mặt hống hách kia liền hướng Liễu Thiên hỏi.

“Đúng vậy! Không biết có gì chỉ giáo?” Liễu Thiên tất nhiên biết tên này là Triệu Phi Hùng con của tam di nên mới tỏ vẻ dửng dưng hỏi lại.

“Ta chỉ tò mò thôi! Với tu vi của đệ dù ở đội mười hai thì chắc cũng thuộc dạng đứng cuối nhì?” Triệu Phi Hùng lắc đầu tỏ vẻ lo lắng hỏi.

“Chắc vậy!” Liễu Thiên lúc này cũng chỉ cười cười gật đầu nói. Cái này hắn cũng chưa chứng thực bao giờ nhưng hắn nghĩ hắn bây giờ chắc cũng ở nhóm gần cuối nên không có gì phải tranh cãi cả. Còn việc tên kia đang cười hắn thì cứ để cho tên đó đắc ý, kẻ cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.

“Như vậy chắc vất vả lắm, không biết có bị bắt nạt không? Nếu bị bắt nạt cứ nói một tiếng, khi nào quay trở lại tông môn ta sẽ chiếu cố đệ. Đệ đệ của ta không thể bị bọn chúng khinh bỉ như vậy được.” Triệu Phi Hùng nghe Liễu Thiên nói xong thì liền lắc lắc đầu tỏ vẻ lo lắng pha thêm chút giễu cợt nói.

“Vậy thì nhờ huynh rồi, nhưng huynh cũng cẩn thẩn. Nhìn bộ dạng xanh xao của Triệu huynh thì khó sống thọ lắm!” Liễu Thiên gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích rồi lại chù ẻo thêm một câu.

“Tiểu tử người thèm chết!” Triệu Phi Hùng đứng dậy nói rồi định động tay động chân nhưng bị Cơ Ngọc Ninh kéo lại, ngay sau đó Cơ Ngọc Ninh nhìn Liễu Thiên thở dài ra vẻ bề trên nói: “Tiểu muội quả là không biết dạy con, ài thôi ta cũng không trách dù sao muội cũng đã tự ý bỏ đi nhiều năm nên không còn gia giáo như khi ở Cơ gia của chúng ta cũng là lẽ đương nhiên!”

“Tỷ…” Cơ Ngọc Oanh vẻ mặt đỏ lên đứng dậy, nàng định cãi nhưng không biết nói gì nên đành ấm ức ngồi xuống.

“Tam di nói đến gia giáo của Cơ gia thì ta phải đính chính lại!” Liễu Thiên thấy mẫu thân bị ức hϊếp thì liền đứng dậy nói.

“Sao! Tiểu tử ngươi thì biết cái gì?” Cơ Ngọc Ninh tỏ vẻ không vui quát hỏi.

Liễu Thiên tất nhiên không sợ, hắn lại tiếp tục nói: “Vừa rồi khi đi lên đây, Tam di từng kể lể Triệu gia thế này Triệu gia thế nọ sao giờ lại nhận mình là người của Cơ gia rồi! Người xưa từng nói nữ nhân tam tòng tứ đức. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Tam di người đã là dâu Triệu gia thì cũng là người của Triệu gia, vậy mà khi này lại luôn miệng nói gia giáo Cơ gia chúng ta. Vậy ta tự hỏi có phải tam di bị Triệu bá đánh đuổi về ngoại không? Chỉ có vậy thì tam di mới nhận mình là người của Cơ gia!”

“Tiểu tử…”

"Phạch!" Cơ Ngọc Ninh đang định nói gì thì Liễu Thiên lại đập bàn rồi nói to hơn:

“Tam di không cần thẹn quá hóa giận, dù sao thì chúng ta cũng từng là người nhà. Người nếu bị Triệu gia đuổi về thì ta đảm bảo Cơ gia cũng sẽ che chở cho người. Như vậy ngày tháng về sau tuy không được ăn Vinh Sâm, Tích Túc gì đó nhưng ngày ba bữa thì chắc chắn không thiếu! À khi đó tam di người sống ở Cơ gia thì nhớ phải theo gia giáo của Cơ gia chứ không lại bị đuổi đi thì thật sự không còn chỗ nào chứa được người nữa!”

“Còn về phần mẫu thân ta và ta là người Liễu gia, hôm nay về đây tuy bái cúng gia tiên nhưng cũng một phần là khách nhân. Đã là khách nhân thì đừng nói đến gia giáo, chúng ta là khách nên lễ nghi theo được cái nào thì theo, không thì thôi! Còn Tam di người nếu bị đuổi về thì tốt nhất không lên so sánh với chúng ta, người cứ theo gia giáo Cơ gia mà làm!”

Liễu Thiên thực sự đã điên lên, hắn mới nghe bà ngoại nói về việc Liễu gia và mẫu thân bị Cơ gia ăn hϊếp nhiều năm qua rồi đến giờ lại nghe thấy Cơ Ngọc Ninh sỉ nhục mẫu thân hắn vì năm xưa theo phụ thân hắn thì hắn quyết không nhịn nữa. Hắn khi này quyết nói cho đám người Cơ gia này biết hắn là ai, hắn sẽ khẳng định mối quan hệ với Cơ gia, hắn muốn tuyên bố rằng việc mình ở đây chỉ là phận khách còn việc gia giáo của Cơ gia thì hắn càng không quan tâm.

Khi này, mấy người trong bàn nghe Liễu Thiên nói liên hồi thì không khỏi trợn mắt há mồm. Còn vẻ mặt của Cơ Ngọc Ninh thì lại càng khó chịu, nàng thật không ngờ một tên tiểu bối lại giám đem nàng ra làm trò đùa như vậy. Thế nhưng nàng ta chưa kịp nói gì thì bên kia Liễu Thiên lại cười nhạt nói lớn:

“Tam di đã nghe rõ chưa? Người đừng đem mình ra so sánh với mẫu thân ta, người không xứng!”