Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 124: Hoàn thành kiểm tra

“Ầm!”

Ánh sáng từ kiếm lóe lên bổ thẳng vào bức tường do bốn mộc nhân tạo thành phía trước. Một âm thanh va chạm lớn phát ra, những mảnh gỗ bắn tung tóe xung quanh.

Một kiếm này gần như chẻ đôi bức tường gỗ đầu tiền, liên kết của chúng đã bị phá vỡ. Liễu Thiên nhân cơ hội này cũng không có dừng tay mà trường kiếm lại được thu về rồi rất nhanh lại được chém ngang một cái, rồi lại chém chéo một cái.

Nhưng âm thanh “ầm ầm” phát ra liên tục. Hàng mộc nhân đầu tiên đều bị phá hủy hết đổ thành đống trên sàn.

Rất nhanh, Liễu Thiên lúc này đã đối mặt với hàng thứ hai đi đến.

Hàng thứ hai cũng không ngoại lệ bị Liễu Thiên phá đi chỉ trong vài nhát kiếm…

Đến hàng thứ năm, cũng là hàng cuối cùng, Liễu Thiên trường kiếm bỗng múa lượn vài lượt quanh người, hai mắt nhắm lại như đang cảm nhận gì đó. Hắn khi này hít sau một hơi chờ đợi mộc bích đến gần.

Rất nhanh bức tường bằng mộc nhân đã đi đến cách Liễu Thiên chưa đầy nửa trượng. Liễu Thiên tay phải cầm kiếm khẽ rung một cái, rồi nhanh như cắt đâm ra sáu kiếm về mộc bích phía trước.

“Phập! Phập!...Bộp Bộp!”

Liên tục là những âm thanh va chạm vang lên, đồng thời Liễu Thiên lúc này đã va chạm với mộc bích.

Điều đặc biệt là Liễu Thiên vừa va chạm với mộc bích thì nó bỗng tách ra rồi đổ xuống như một đống gỗ vụn rời rạc.

Một màn này chính là kết quả Liễu Thiên dùng đã sáu kiếm đánh vào những điểm kết nối năng lượng của đám khôi lỗi kia. Sau một lúc chiến đấu, Liễu Thiên cuối cùng cũng nhìn ra điểm chứa năng lượng để vận hành đám khôi lỗi kia và hắn đã đánh vỡ những điểm đó. Mà sáu kiếm vừa rồi chính là Lôi Kích một trong năm chiêu của Lôi Phá kiếm chiêu.

Dưới sự điều hành của Viên Quân quyết, Lôi Kích được đánh ra với tốc độ và sức mạnh cực lớn, lớn hơn nhiều lần so với một kiếm đâm ra bình thường của Liễu Thiên. Nếu khi thường một kiếm Liễu Thiên đâm ra chỉ với mấy chục cân lực thì khi vận dụng Lôi Kích cùng với Lôi Viên Quân quyết thì mỗi kiếm có thể lên đến trăm cân lực.

(Viên Quân quyết là kết hợp giữa Lôi Viên quyết và Lôi quân quyết.)

Một kiếm trăm cân lực đánh ra với tốc độ cực nhanh như vậy một mộc nhân làm sao chịu được. Vì thế sáu kiếm đánh vào sáu điểm chưa năng lượng thì ngay tức khắc đã làm cho một mộc nhân khôi lỗi bị đánh tan, Liễu Thiên khi đó chỉ thoải mái đi xuyên qua mà không bị ảnh hưởng gì.

Tất nhiên kết quả này cũng phải nói đến kiếm của Liễu Thiên cứng hơn mộc nhân khôi lỗi kia nếu không thì như đã biết với lực lượng mạnh và tốc độ cao thì thứ bị đánh tan lại chính là Liễu Thiên và kiếm của hắn.

Liễu Thiên bây giờ đã vượt qua tất cả mộc nhân khôi lỗi. Phía sau hắn vẫn còn một số khôi lỗi chưa bị tiêu diệt nhưng cũng không còn sức chiến đấu nên hắn cũng không quan tâm. Hắn khi này chạy rất nhanh đến bức tường phía trước.

Trên đó hắn thấy một cái thẻ bài bằng ngọc màu xanh đυ.c được treo ở đó.

Không chần chừ, Liễu Thiên ngay tức khắc lấy ngọc bài đó xuống rồi quay người đi ra ngoài.

Khi đi ra Liễu Thiên thấy một vài con khôi lỗi cụt tay cụt chân vẫn đứng dậy cản đường. Hắn liền cất kiếm vào trữ vật rồi từ từ đi lại. Vừa rồi, hắn đã dùng liên tiếp nhiều kiếm với lực cực đại nên cơ bắp có phần quá tải nhưng để nói thì nếu muốn hắn vẫn có thể dùng kiếm tiếp được. Lúc này hắn cất kiếm đi chính là muốn tiến hành một bài kiểm tra.

Viên Quân quyết vẫn được hắn vận dụng. Lúc này thay vì chọn thời điểm nguyên thần tích tụ để xuất kiếm thì hắn lại xuất quyền.

“Vù! Vù!” Mỗi quyền của hắn lúc này rất nhanh và mạnh, quyền quyền dáng lên thân hình mấy con khôi lỗi còn lại.

“Ầm! Ầm!..” Những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, Liễu Thiên một hồi di chuyển quyền xuất ra liên tục làm cho những con khôi lỗi còn lại bị đánh đổ rạp sang hai bên.

Đúng ra thì khi xuất quyền đánh ra thì tay chân cũng có chút đau những Liễu Thiên vẫn điên cuồng vung quyền vung cước. Lúc này tuy không đánh hỏng hoàn toàn được mấy con khôi lỗi này nhưng hắn cũng thoải mái di chuyển ra ngoài mà không gặp nhiều khó khăn.

Chỉ một lúc hắn đã đi đến phía đầu ra của thông đạo. Nhưng có một điều chính là hai nắm tay của Liễu Thiên lúc này cũng đang chảy máu, đồng thời hơi run run. Chân hắn cũng hơi tập tễnh mở cửa đi ra.

Những quyền cước vừa rồi xuất ra quá mạnh, còn khôi lỗi làm bằng tùng mộc nên khá cứng rắn. Vì vậy, Liễu Thiên dùng da thịt công kích nên cũng bị thương nhẹ là điều không tránh khỏi.

Mà đây cũng là điều Liễu Thiên đã biết trước khi quyết định dùng tay không vận quyền. Mục đích của việc này chính là hắn muốn kiểm tra xem cường độ của thân thể, đồng thời hắn cũng muốn xem Viên Quân quyết khi không dùng kiếm thì có hiệu quả không?

Kết quả của thí nghiệm này làm hắn rất hài lòng, tuy dùng quyền uy lực không mạnh bằng kiếm nhưng cũng tạm ổn. Còn chút thương tổn này thì đối với hắn cũng không đáng ngại, dù sao thì ngày thường luyện tập thì hắn cũng hay bị như vậy.

Liễu Thiên lúc này không chần chừ nữa mà ngay tức khắc đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn biết thời gian một nén nhang cũng chỉ tầm ba mươi phút, vì vậy hắn không muốn vì lề mề để rồi bị đánh trượt bài kiểm tra này.

Vừa ra đến ngoài, Liễu Thiên đã nhìn thấy có hai người đứng đó nhìn lại chỗ hắn. Hai người này một người chính là Tằng Nhất, người còn lại là nữ đệ tử Khôn Tiểu Uyên.

“Sao rồi? Có vượt qua không?” Thấy hai tay liễu Thiên toàn máu, Tằng Nhất lo lắng đi lại hỏi.

“Hì! Bị thương một chút nhưng may là vẫn qua được!” Liễu Thiên nhìn lại tay mình mỉm cười đưa thẻ bài lên nói.

“Vậy thì tốt rồi! Thương tích một chút này cũng không có gì đáng ngại!” Tằng Nhất thấy thẻ bài thì cũng mỉm cười gật đầu nói.

“Nhìn ngươi có vẻ không tốn nhiều sức, ra đây lâu chưa?” Liễu Thiên nhìn lại Tằng Nhất hỏi.

“Cũng vừa mới ra thôi! Cái thí luyện này đối với Khai Minh cảnh có phần hơi dễ, với chân nguyên hộ thể ta có thể dễ dàng đánh ra một con đường để lấy được thẻ bài và an toàn đi ra.” Tằng Nhất tỏ vẻ nhàn hạ kể lại.

“Nàng ta ra lâu chưa?” Liễu Thiên lúc này lại hướng nữ đệ tử kia hỏi nhỏ.

“Cũng mới ra! Xem bộ dạng hình như cũng hoàn thành bài kiểm tra.” Tằng Nhất liền thì thầm.

“Cạch!”

Đúng lúc này cánh cửa của nữ đệ tử còn lại được mở ra, ba người Liễu Thiên liền quay ra nhìn nhưng lại không thấy ai bước ra cả.

Mà lúc này ở phía sau bọn họ, cánh cửa lớn kia cũng được mở ra. Từ cánh cửa, một người bước vào, người này không ai khác chính là chấp sự Hướng Kha.

Hướng chấp sự này vừa đi vào thì ngay tức khắc đi đến gần mấy người Liễu Thiên phân phó:

“Trương Ngọc Nhàn trưa ra tức là đã thất bại, ba người các ngươi vào giúp nàng ta ra ngoài!”

Nghe vậy ba người Liễu Thiên liền gật đầu rồi cùng đi lại cánh cửa của nữ đệ tử tên Trương Ngọc Nhàn kia.

Nhưng ba người Liễu Thiên vừa đi đến cửa thông đạo thì bên trong có một nữ đệ tử đi ra. Nữ đệ tử này gương mặt bình thường, người không có thương tích gì cả, chỉ là bộ dáng có chút mệt mỏi và chán nản mà thôi.

“Đủ người rồi! Chúng ta ra ngoài thôi!” Hướng Kha thấy vậy liền nói rồi quay người đi ra ngoài.

Bốn người Liễu Thiên cũng lặng lẽ đi theo. Bốn người vừa ra ngoài thì tại những đại môn khác cũng có những nhóm đệ tự khác đi ra.

“Các ngươi bây giờ có thể ra về! Ai thất bại thì hãy luyện tập, tông môn một tháng sẽ mở ra Võ đường một lần, khi đó hãy đến kiểm tra lại.” Hướng Kha lúc này quay lại nhìn bốn người Liễu Thiên nói.

“Vâng!” Trương Ngọc Nhàn khẽ gật đầu đáp, ba người Liễu Thiên thì chỉ đứng im không nói gì cả.

Hướng Kha thấy vậy khẽ gật đầu rồi quay người đi về phía các chấp sự và trưởng lão đang đứng. Hai người Liễu Thiên cũng không nán lại chỗ này nữa mà liền cùng Hà Minh đi về chi của mình.

“Ta đi đến thư viện đây, có ai đi cùng không?” Liễu Thiên đi qua quảng trường thì bỗng dừng lại, hắn lúc này hướng hai người Hà Minh hỏi.

“Giờ cũng khá sớm, ta cũng có chút việc, vậy hẹn gặp ở phòng vậy! À nhớ về đó, ta có cái này rất hữu ích cho các ngươi phòng thân!” Tằng Nhất nhìn ra ngoài trời rồi quay lại hướng hai người nhắc nhở.

“Phân Linh dịch gì đó đúng không! Ta nhớ rồi! Thôi trưa gặp lại!” Liễu Thiên gật đầu một cái nói rồi quay người hướng thư viện đi đến. Hai người Hà Minh cũng liền đi ra một hướng khác.

Thư viên hôm nay vẫn yên tĩnh như mọi ngày, có điều hôm nay đệ tử ra vào đây ít hơn hẳn. Liễu Thiên vừa bước vào cửa thì đã thấy Hứa Vĩnh Thiên ngồi ngật ngưỡng trên ghế đang đọc cái gì đó.

“Hôm nay đại ca có vẻ nhàn a!” Liễu Thiên mỉm cười nói.

“À! Đến rồi à?” Hứa Vĩnh Thiên giật mình để sách xuống nói.

“Ta biết thể nào hôm nay ngươi cũng đến, nên đã thu xếp hết rồi, bây giờ đi theo ta!” Hứa Vĩnh Thiên đứng dậy vui vẻ nói.

“Đi đâu vây?” Liễu Thiên nhíu mày hỏi.

“Về phòng của ta, chúng ta hôm nay sẽ ăn uống một trận thoải mái ở đó!” Hứa Vĩnh Thiên mỉm cười nói rồi kéo Liễu Thiên đi.

Hai người đi ra khỏi thư viện, qua một cái hoa viên, rồi men theo một hành lang nhỏ, vòng qua một khu giả sơn cuối cùng cũng dừng lại ở một dãy nhà lớn ba tầng.

Liễu Thiên được dẫn lên tầng ba rồi đi vào một phòng ngoài phía bên phải. Gian phòng này rộng tầm hai mươi trượng vuông, bên trong có đầy đủ nội thất, trang trí trong phòng khá tao nhã.

“Ngồi đi! Đồ ăn sắp được mang lên rồi! Hôm nay chúng ta sẽ ăn uống một bữa sảng khoái.” Hứa Vĩnh Thiên chỉ vào cái bàn giữa nhà hào sảng nói.

“Được! Hôm nay chúng ta sẽ say một trận!” Liễu Thiên gật đầu nói.

Hai người vừa ngồi một lúc thì quả nhiên có một nhóm trù sư bê đồ ăn lên. Một bàn nhiều món ăn cùng một vò rượu được bày ra.

“Mời đại ca!” Liễu Thiên lúc này liền rót rượu ra hai cái bát rồi nói.

“Ha ha! Nào chúng ta uống!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu cầm bát rượu cười lớn nói.



Trưa đến, trong phòng của Tằng Nhất, có tiếng người nói chuyện không ngớt.

“Cái này thật hay như vậy! Ngươi làm sao có được?” Liễu Thiên cầm một lọ ngọc nhỏ bằng hai đầu ngón tay lên vui vẻ hỏi.

“Ta trước kia đi theo sư phụ điều chế không biết bao nhiêu loại, Phân Linh dịch chính là thứ hay nhất nhưng tài liệu cũng khó tìm nhất. Thế nhưng lần này lại khác!” Tằng Nhất từ từ giải thích.

“Có gì khác?” Hà Minh cũng ngạc nhiên hỏi.

“Các ngươi có nhớ Hắc Vũ Điểu không?” Tằng Nhất lại hỏi.

“Sao không nhớ!” Liễu Thiên trợn mắt đáp, hắn không bao giờ quên được con chim thù dai đó.

“Ta lần đó có lấy được một quả chứng của nó, nhưng thật không ngờ đó không phải là Hắc Vũ Điểu mà là một con Hắc Linh Điểu, tuy huyết mạch rất loãng nhưng vẫn là một nhánh của Hắc Linh Tước!” Tằng Nhất lại giải thích.

“Chẳng liên quan, ngươi nói vào ý chính đi!” Liễu Thiên bĩu môi đề nghị.

“Ài! Thì điều chế Phân Linh Dịch cần có máu của Hắc Linh Tước mới nở. Thế nhưng dùng máu của Hắc Linh Điểu mới nở cũng có thể tạo ra được bán thành phẩm.” Tằng Nhất lắc đầu thở dài nhưng cũng cố gắng giải thích.

“À! Thì ra ngươi đã gϊếŧ con Hắc Linh Điểu mới nở để tạo ra lọ dịch này!” Liễu Thiên tỏ vẻ đã hiểu nói.

“Đồ ngốc! Hắn đâu cần phải gϊếŧ nó, chỉ cần lấy chút máu thôi! Đúng không?” Hà Minh liền mắng rồi lại hỏi.

“Đúng vậy! Ta chỉ trích chút máu nên chỉ tạo ra được ba lọ nhỏ này. Bây giờ Hắc Linh Điểu đã lớn máu huyết của nó không còn Hắc Linh khí nên không thể điều chế được nữa!” Tằng Nhất gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói.

“Không sao, chờ nó lớn lên rồi kiếm một bạn đời thế là lại có tiểu điểu để ngươi dùng!” Hà Minh liền an ủi.

“À! Cái Hắc Minh khí kia là gì mà chỉ lúc nhỏ mới có mà lớn lên không có?” Liễu Thiên thì lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

“Các loại linh thú trên đời đều được thiên địa bồi dưỡng mới trở lên cường đại. Một số loài như chân long, linh phượng, thần tước, hoàng lân hay một số dạng khác đều mang trong mình một loại thiên địa căn nguyên khi mới sinh ra. Thiên địa căn nguyên này sẽ giúp đám thần thú này phát triển cường đại hơn so với các loài khác. Tuy vào loại thiên địa căn nguyên mà loại thần thú đó có những đặc tính riêng. Hắc Linh Tước mang trong mình Hắc Linh khí. Công dụng của loại thiên địa căn nguyên này là giúp kích phát tiềm năng trong cơ thể để đạt đến trạng thái cường thịnh nhất để phát triển thể chất Hắc Linh Tước. Khi Hắc Linh tước lớn lên thì thiên địa căn nguyên đó cũng từ từ biến mất.”

Tằng Nhất hồi tưởng lại lời của sư phụ mà kể lại cho hai người Liễu Thiên nghe.

“Đáng tiếc là mấy giống dị thú này lại phát triển quá nhanh, chỉ có mấy tháng thì Hắc Linh khí đã hết. Còn lúc nó nhỏ thì lượng huyết dịch lại quá ít nên ta không giám lấy nhiều. Vì vậy chỉ có ba lo này!” Tằng Nhất thở dài tiếc nuối.

“Được rồi! Đã dùng thử, đã hiểu mọi thứ thì ta cũng không làm phiền nữa! Cảm ơn! Ta về nghỉ ngơi chút rồi đi tu luyện đây!” Liễu Thiên đứng dậy thở dài một cái rồi cầm lọ nhỏ kia lên cảm ơn.

“Ừ! Ngươi dùng tiết kiệm đó, lần tiếp theo có thứ này dùng không biết là năm nào tháng nào đâu?” Tằng Nhất gật đầu rồi lại căn dặn.

“Biết rồi! Thứ này khá hiếm ta sẽ cẩn thận, còn ngươi cũng đừng để lộ ra ngoài. Nhiều người biết rắc rối lắm!” Liễu Thiên đi ra đến cửa thì gật đầu đáp rồi cũng quay đi.

“Ta cũng về đây!” Hà Minh cũng đứng dậy nói.

“Được! Tạm biệt!” Tằng Nhất cũng không giữ lại mà chỉ mỉm cười nói.