Bước vào chỗ có ánh sáng kia, Liễu Thiên cẩn trọng nhìn quanh một lượt thì hắn thấy không có gì nguy hiểm, trước mặt hắn là một mật thất nhỏ với những viên quang thạch thắp sáng khắp nơi.
Mà rất nổi bật đó chính là phía cuối gian phòng này, ở đó có ba cánh cửa chia là ba màu đen, đỏ và trắng hiện lên rất rõ ràng trong tầm mắt của Liễu Thiên.
Liễu Thiên đi lại gần một chút thì thấy trên ba cánh cửa đều có viết chữ.
Ở trên cao của cả ba canh cửa còn có hai câu thơ.
“Thiên Nguy Vạn Hiểm Tu Đạo Lộ. Ngã Hành Bất Hối Cường Giả Tâm.”
Hắn suy nghĩ một hồi rồi cũng bắt đầu đọc những dòng chữ trên cánh cửa màu trắng.
“Phân Linh! Đệ tử có khả năng bình thường hoặc truy cầu sự chắc chắn trên con đường tu luyện và sự tăng tiến vượt trội nên đi vào con đường này.”
Cánh cửa màu đỏ lại có ghi những câu chữ khác.
“Đại Kiến! Những đệ tử tâm hùng trí lớn, bản lĩnh cao có thể đi con đường này. Cảnh báo nguy hiểm cực lớn đối với đệ tử dưới Khai Minh cảnh!”
Liễu Thiên đọc xong hai cánh cửa kia thì liền nhìn sang cánh cửa màu đen kia lẩm bẩm: “Sinh Tử! Truy cầu sinh tử! Tận cùng của cái chết, khởi đầu của sự sống!”
“Phân Linh lộ là nơi những đệ tử như mình nên tham gia thế nhưng mình lại không muốn đi vào đường đó. Đại Kiến nghe khá hợp với ý nghĩ truy cầu đại đạo và thành cường giả của mình nhưng đường đó với tu vi của mình mà đi vào thì chắc chắn sẽ chết. Sinh Tử thì nghe rất mơ hồ, chú thích hơi mông lung.” Nhìn cả ba đại môn, Liễu Thiên bắt đầu tính toán.
Liễu Thiên loay hoay một hồi suy nghĩ, hắn đang đắn đo xem lên đi theo thông đạo Phân Linh hay Sinh tử? Còn Đại Kiến thì hắn đã từ bỏ ngay khi đọc dòng chữ chú thích kia rồi. Hắn tuy không sợ chết nhưng vào con đường toàn bọn mạnh hơn mình thì đúng là tự sát mà! Hắn lúc này cần đi tìm thứ hợp lí hơn với mình.
Quay đi quay lại một hồi hắn liền hướng cánh cửa đen bước đến.
Theo như hắn tính toán thì, bảy mươi hai điểm, mỗi điểm đều có tám con đường kế thừa tám vị tông chủ. Mỗi điểm tối đa là tám người đi vào, nhưng cũng có những điểm có ít hơn tám người, mà dù đi vào cũng có thể họ không chọn đi thông đạo như hắn. Vì vậy bảy hai điểm nhưng cùng lắm chỉ có phân nửa điểm có người đi cùng thông đạo với hắn mà thôi. Tính ra thì tầm ba mươi người đi con đường dưới chân thủy tổ Kỳ Nhân các.
Mà đến đoạn chọn đường này lại có ba cửa thì theo Liễu Thiên thì tỷ lệ đệ tử chọn Phân Linh lộ sẽ đến sáu thành. Đại Kiến lộ chính là ba thành, chỉ có Sinh Tử lộ mập mờ này sẽ có rất ít kẻ ngơ ngơ như hắn đi vào con đường này, tỉ lệ này chỉ chiếm tầm một thành mà thôi. Như vậy tính thêm cả hắn nữa thì cũng chỉ có tầm ba bốn người đi con đường này, tính ra nguy hiểm sẽ giảm hơn nhiều so với hai con đường khác.
Mà biết đâu trong thông đạo Kỳ Nhân tổ sư này lại không có ai đi vào Sinh Tử lộ, hoặc những kẻ tham gia đều yếu như hắn. Như vậy có phải là tiện nghi không? Liễu Thiên chính là dùng suy nghĩ này để tự an ủi mình tiến vào con đường này.
Liễu Thiên mở cửa bước vào cánh cửa thì nhìn thấy trước mắt là một gian phòng nhỏ.
“Grao!”
Hắn lúc này chưa kịp nhìn kỹ gian phòng thì ngay tức khắc một cái gì đó to như thân cây màu xám đập vào ngang tầm ngực.
“Phịch!” Liễu Thiên giật mình, hắn mở to mắt, hai chân khẽ xoay người vừa nhún thì đã bị vật kia đánh vào.
“Phạch!”Hắn ngay tức khắc đã bị đánh bay vào tường đá màu nâu của gian phòng rơi xuống sàn.
Liễu Thiên chống người đứng dậy, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể khiến hắn khẽ nhăn mặt một cái rồi nhìn về phía đối diện. Rất may vừa rồi hắn đã vận dụng Lưu Thủy bộ mà hơi uốn người tránh đi lực đạo lớn nhất của công kích kia, hắn chỉ bị phản lực đẩy bay vào tường mà thôi nên tuy có chút đau đớn nhưng chưa bị thương gì cả.
“Grừ!”
“Ình ình!...”
Trước mặt Liễu Thiên lúc này là một con cự viên to lớn đang hùng hổ tiến đến. Cự viên lông xám, thân cao hơn hai trượng, hai tay to như thân cây, răng nanh dài to như cổ tay, ánh mắt như chuông, đồng tử thì đỏ như máu, nhìn hung dữ vô cùng.
“Vù!” Vừa chạy vài bước, cự viên kia liền nhảy lên cao mấy mét, hai tay chụm lại đập xuống chỗ Liễu Thiên vừa đứng dậy.
“Rầm!”
Ngay khi cự thủ đập xuống, Liễu Thiên hai chân khẽ nhún xuống rồi liền ngả người lộn qua bên trái, cự thủ đập xuống sàn tạo thành một hố lớn. Lần này Liễu Thiên đã cẩn thận hơn nên đã phản xạ được và hắn hoàn toàn tránh được cú này.
Cự viên đập nát một vùng sàn nhưng không đánh trúng đích thì liền quay sang đưa mặt về hướng Liễu Thiên, cự chảo to như một thúng lại một lần nữa quét ngang đầu Liễu Thiên.
Thấy một màn như vậy, Liễu Thiên khẽ nhíu mày liền lao lên nghênh đón.
Hắn xuất trường kiếm phía sau, hai tay hai kiếm, vận dụng Lưu Thủy bộ cùng với Lôi Phá kiếm phát. Hắn lao đến gần cự chảo thì nghiêng người qua trái, hắn nghiêng sát đất thì bỗng cả người quay tròn như một con quay lăn đến phía dưới cự chảo đang đến.
“Phanh! Phanh! Xoẹt! Xoẹt...!”
Hai thanh kiếm như hai lưỡi chém của máy chém kết hợp với vòng xoay của Liễu Thiên mà liên tục chém lên bàn tay của Cự viên bên trên cùng mặt sàn phía dưới tạo ra những tiếng va chạm đều đều.
Chỉ trong một khoảnh khắc này, Liễu Thiên vượt qua cánh tay kia thì đã tung ra mười mấy kiếm lên bàn tay to lớn của viên. Mà hắn xoay mấy vòng thì khi này đã áp sát trước ngực cự viên. Lúc này tay trái của cự viên nắm lại đập xuống chỗ Liễu Thiên
Phành!” Liễu Thiên đạp nghiêng người né rồi đạp mạnh một cái nhảy lên trước ngực cự viên.
Cực nhanh, Liễu Thiên nhảy lên thì liền vung trường kiếm muốn đâm thẳng phía tim của cự viện. Lưỡi kiếm sáng loáng phóng đi làm cho cự viện sợ hãi lùi lại thu tay trái phòng thủ.
“Phập!” Nhưng động tác này của nó đã chậm, trường kiếm trong tay Liễu Thiên xoay một cái đâm xuyên vào ngực của cự viên.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cự viên vừa vồ một chảo không bắt được con mồi lại ngay tức khắc dính mấy kiếm vào tay. Nó vừa đau vừa giận định tấn công tiếp thì Liễu Thiên đã xuất hiện trước người và đâm nó một kiếm mọi thứ vượt ngoài phản xạ của nó và nó đã dính kiếm vào đúng chỗ quan trọng. Thế nhưng nó thu tay về phòng thủ thì không kịp nhưng Liễu Thiên vừa đâm được thì bàn tay to lớn của nó cũng bắt được Liễu Thiên.
Ở phía ngực cự viên, lưỡi trường kiếm của Liễu Thiên cắm vào đó nhưng dù kiếm dài gần nửa trượng nhưng đâm vào cự viên cũng không thể đâm thủng sang bên kia mà thì vừa đủ để đâm vào tim của nó. Một kiếm này khiến nó đau đớn nhưng chưa đủ để một kích lấy mạng của cứ viên điều này khiến nó điên cuồng hơn.
“Gầm! A!” Liễu Thiên đang nằm gọn trong tay cự viên và đang bị xiết lại thì không kìm được mà kêu lớn.
Lúc này, Liễu Thiên cảm giác toàn thân như bị ép lại, xương cốt cứ như vỡ vụn, hắn sắp bị bóp bẹp mất. Rất may là hai tay hắn không bị bó buộc, tay phải vẫn cầm trường kiếm dính trên ngực của cự viên.
Ngay tức khắc, Liễu Thiên dùng hết sức đưa tay trái đưa lên cùng cầm vào trường kiếm, hai tay xoay mạnh trường kiếm khiến cho máu từ ngực của cự viên phun ra như vòi nước nhuộm đỏ bộ lông xám trước ngực nó, một ống tay áo Liễu Thiên cũng bị nhuộm đỏ.
“Gào!” Cự viên đau đớn, nó theo phản xạ liền cầm Liễu Thiên ném mạnh đi, nó không muốn Liễu Thiên dày vò vết thương của nó nữa.
“Vèo! Rầm!” Liễu Thiên tay cầm kiếm, cả người như một viên đá bị ném vào bức tường gần đó làm cho một phiến đá trên tường cũng bị lõm vào còn Liễu Thiên thì ngã sấp trên đất.
Vừa rồi đâm được một kiếm, Liễu Thiên đã bị bắt thì hắn không đâm một kiếm nữa, hắn biết nếu không có đà vận lực thì một kiếm của hắn sẽ không có mấy sát thương với cự viên. Thế nên trong khoảnh khắc nguy hiểm hắn liền xoay mạnh lưỡi kiếm khiến cho cự viên đau đớn mà lới rộng bàn tay ra. Thế nhưng thật không ngờ vì đau đớn mà cự viên đã ném hắn đi.
Mà Liễu Thiên bị ném mạnh ra phía bức tường đối diện với tốc độ rất nhanh và mạnh nhưng hắn làm sao lại tiếp xúc với tường bằng lưng như lần trước để rồi nát người cơ chứ. Lúc hắn vừa bị ném ra thì liên xoay người trên không một cái đổi thành hai chân đạp vào bức tường. Thế nhưng dù đã chuyển bộ phần tiếp xúc nhưng vì lực đạo mạnh nên Liễu Thiên vẫn bị thương, hắn có cảm giác đôi chân tê dại, cảm giác đau buốt từ chân truyền về rất rõ rệt.
Hắn khi này cố gắng đứng dậy nhưng không thể đứng được, hình như đã bị gãy chân rồi! Cảm tưởng một pha vừa rồi cũng phải bằng hắn nhảy từ tòa nhà mấy tầng xuống nền đá nên dù có luyện Lưu Thủy bộ biến đổi chút lực tác động nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương.
Tuy bị thương nhưng lúc này, Liễu Thiên vẫn cố ngỏng dậy, hắn nhìn lại đối thủ ở phía đối diện.
Cự viên đối diện thì cũng không khá là bao, kiếm được rút ra để lại trên ngực nó cố một lỗ bằng nắm tay đang tràn máu ra, dòng máu đỏ tươi nhuộm ướt cả lớp lông xám trên ngực nó. Bàn tay phải cũng bị cắt nhiều vết,máu theo bàn tay chảy đỏ một vùng trên nền đá. Mà ánh mắt của nó thì vẫn đầy hung quang nhưng đã có phần ảm đạm không còn hừng hực khí thế như lúc đầu nữa. Xem ra thương thế của nó cũng không hề nhẹ!
“Rầm!” Bất ngờ là Cự Viên lúc này như bị điên dại, gầm lên liên tục rồi dùng tay trái chống cơ thể lao lại chỗ Liễu Thiên, nó mặc kệ vết thương đang chảy máu, nó không cho bản thân và Liễu Thiên nghỉ.
Thấy một kiếm như vậy không gϊếŧ được cự viên rồi cự viên lại lao đến thì Liễu Thiên có chút giật mình. Nhưng hắn biết mình không có thời gian mà ngạc nhiên!
Hai chân hắn rất đau không biết có gẫy xương không nhưng tạm thời thì không đứng được mà cự viên đang đến hắn phải nghĩ cách mới được, hắn không thể chạy được với cặp chân này.
“Gào!”
Cự viên gầm một cái liền dùng cả thân thể nhảy mấy mét ý muốn dùng sức nặng đè lên Liễu Thiên khiến hắn thành thịt nát.
Thấy một màn này, Liễu Thiên vẫn rất bình tĩnh, trường kiếm trong tay đưa lên, hắn sẵn sàng nghênh đón con khỉ lớn này.
Lúc này, Cự Viên nhảy đến, bàn chân phải của nó như một cái bàn trà phủ xuống làm tối cả một vùng rồi cả thân thể nó nện xuống sàn chỗ Liễu Thiên đang ngồi.
“Ầm!” Cự Viên rơi xuống, cả mặt sàn đá chỗ sáp tường đó vỡ vụn, bụi đá bay toán loạn, thế nhưng ngay lúc này, từ trong đống bụi đá, Liễu Thiên một lần nữa năn ra ngoài, xem ra hắn vẫn tránh được một kích này.
“Gào! Ầm! Hực! Gồm! Ộc”
Mà trong màn khói bụi kia, Cự Viên vừa nhảy xuống thì bỗng gầm mạnh rồi tay trái phải ôm chân phải nhảy nhảy vài cái như rất đau, miệng nó thì phì phò tiếng gầm mấy tiếng làm cho màu từ dưới theo được thanh quản ộc ra ngoài. Mà cả cơ thể to lớn của nó lúc này đứng cũng không vững nữa, nó dần ngã xuống.
Nó lúc này dường như đã sắp chết thế nhưng ánh mắt vẫn điên cuồng nhìn Liễu Thiên. Bất chợt, nó dùng tay chống cơ thể đã nặng lề lồm ngồm bò đến chỗ Liễu Thiên, cái đầu của nó đua ra trên lớp đá vụn đớp về phía Liễu Thiên. Xem ra thân thể nó chỉ còn cái đầu là còn lực mà thôi.
“Đậu má! Sắp chết rồi còn muốn kéo theo đại ca mày ư?” Liễu Thiên chửi một câu rồi lại nhìn sang đống loạn thạch gần đó rồi rất nhanh nằm ra rất nhanh lăn đi. Hắn lúc này không chạy được nên cũng chỉ có lăn mà thôi.
“Cục!” Một đớp đến thì Liễu Thiên đã năn đi được nửa trượng nên đã hụt, cự viên lại bới bới người cố rướn lên hơn mét rồi đớp một cái nữa.
Hai cái răng nanh như hai cái lưỡi hái bổ đến phía trên người Liễu Thiên, cả hàm răng trắng muốt đớp đến, một kích này có thể cắn đứt người Liễu Thiên.
“Cộc!” Hàm răng cự viện đớp xuống thì một tiếng vỡ vang lên. Lúc này, chẳng biết thế nào mà Liễu Thiên đã vơ được một tảng đá lớn bằng một cái chậu đưa lên đón lấy hai cái răng nanh của cự viên. Thế là cự viên đã cắn chọn tảng đá kia.
Một kích giãy chết cuối cùng của cự viên ăn ngay đá tảng thì nó cũng nằm im bất động không có đuổi theo Liễu Thiên nữa. Xem ra nó đã hết sức, vết thương kia đã dần lấy đi tính mạng của nó. Lúc này, ánh mắt của nó dần mất đi hung quang mà thay vào đó là sự ảm đạm và mệt mỏi.
“Tổ cha mày! Cắn tao nữa đi?” Liễu Thiên đã ngồi dậy phía trước cự viên rồi ném một viên đá vào đầu nó mà mắng.
Mà cự viên như đã chết, nó nằm đó hai mắt lờ đờ, miệng thì vẫn đang ộc máu tràn lên phiến đá trong miếng. Đồng thời dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Liễu Thiên thì nó chỉ nằm đó mà không hề có phản ứng gì cả.