Trong quá trình thay thế kia nguyên thần của Đồng Xuyên lão giả bị hút cạn rồi bất ngờ lại bị Thể Nghịch Huyền Tinh ngọc hấp thụ mất một lượng huyết nhục lớn thì quá trình cấy ghép thay thế mới hoàn thành. Đáng nói là sau khi cấy ghép xong thì “thiên tinh” kia lại không chịu an phận mà có xu hướng phá vỡ nguyên trường lực và linh lực thoát ra. Mà khi này tinh thần Liễu Thiên vừa chịu đau khổ xong nên rất yếu. Vì vậy đứng trước sự tàn phá của “thiên tinh”, Liễu Thiên có nguy cơ hồn tiêu phách tán. Và tất nhiên Đồng Xuyên lão giả không để truyện đó xảy ra.
Khi đó gã liền vận dụng bí thuật Hồn dẫn nhằm đem linh hồn lực của mình tiến vào phòng thủ linh hải của Liễu Thiên. Có điều là linh hồn lực của mỗi người là khác nhau nên linh hồn lực của Đồng Xuyên có thâm hậu đến mấy thì vào đến thức hải của Liễu Thiên cũng chẳng còn bao nhiêu. Lại nói thì “thiên tinh” kia vùng vẫy trong khoảng thời gian rất dài nền Đồng Xuyên lão giả cũng bị hút cạn linh hồn lực.
Tất cả quá trình đó, Liễu Thiên tuy tinh thần mơ hồ nhưng cũng cảm nhận được tất cả. Hắn cảm nhận được sự đau khổ của Đồng Xuyên, hắn cảm nhận được sự mất mát của lão, hắn cảm nhận được sự hi sinh mà lão giành cho mình, cơ thể của hắn hồi phục chính là nguyên thần của lão chuyển qua. Thế nên lúc này, Liễu tỉnh dậy thấy bộ dáng tiều tụy của Đồng Xuyên lão thì trong lòng đau như dao cắt. Trong lòng hắn luôn tự trách là tại hắn tất cả đều tại hắn cố chấp nên đại ca của hắn mới ra nông nỗi này.
Nghĩ như vậy khiến Liễu Thiên mới khóc thút thít như một đứa trẻ!
“Thôi nào! Khóc lóc cái gì, lão phu đã trầu trời đâu!” Đồng Xuyên thở dài rồi lại tỏ vẻ tức giận mắng.
“Đệ…”
“Được rồi! Ta tuy hao tổn chút căn nguyên nhưng cũng chỉ mất chút thời gian mà thôi! Còn tiểu tử ngươi nếu biết ơn của ta thì hãy chịu khó luyện tập, mai kia biết đâu lại giúp ta làm chút việc!” Đồng Xuyên lắc đầu bình thản nói rồi lại nhìn Liễu Thiên bằng ánh mắt kỳ vọng mà căn dặn.
“Đại ca yên tâm, vì mối ân tình hôm nay ta nhất định sẽ thành cường giả!” Liễu Thiên sụt sịt nói.
“Rồi! Cường giả ngủ đi!” Đồng Xuyên mỉm cười nói.
“Đệ ngủ đủ rồi, cứ nằm vậy nghỉ cũng được. Mà đệ có việc này muốn hỏi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại tỏ vẻ lưỡng lự nói.
“Muốn biết về thứ ta thay cho đệ đúng không?” Đồng Xuyên thấy điệu bộ của Liễu Thiên thì đã đoán ra liền hỏi.
“Vâng! Đệ thật sự không biết đó là gì. Theo cảm nhận thì chỉ thấy đó là một viên cầu nhỏ mơ mờ vô hình đang nằm im tại trung tâm đan điền mà thôi!” Liễu Thiên gật đầu vừa dùng tâm thức cảm nhận vừa nói.
“Cái ta đưa vào được gọi là “thiên tinh”. Thiên tinh này là vật truyền từ xa xưa lại nên ít người biết đến, đồng thời công dụng của nó thì chính là hấp thụ Hỗn Độn khí do cơ thể tạo ra để hình thành lên nguyên thần. Mà người thường vốn không có Hỗn Độn khí nên ta phải dung nhập Hỗn Động Tị Linh dịch vào cơ thể đệ!” Đồng Xuyên gương mặt trầm từ giảng giải.
“Thiên tinh? Tự sản sinh ra nguyên thần?” Liễu Thiên nghe vậy vẻ mặt mê muội lẩm bẩm.
“Nói thì đơn giản như vậy nhưng thực chất để Thiên tinh thức tỉnh cũng là một việc rất khó khăn. Nó mà không thức tỉnh thì đệ tuy có đan điền nhưng luôn luôn ở trạng thái khô kiệt. Vì vậy phải tích cực tu luyện cung cấp nguyên thần cho nó để nó hấp thụ đủ mà thức tỉnh.” Đồng Xuyên lại căn dặn.
“Thức tỉnh, đệ nhất định làm nó thức tỉnh!” Liễu Thiên quyết tâm nói.
“Được rồi, quyết tâm vậy thì ta yên tâm rồi! Mà ta nghĩ tiểu tử ngươi còn rất nhiều nghi hoặc nhưng tạm thời không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết thương thế của ngươi đã hồi phục. Những ngày tiếp theo sẽ phải điên cuồng tu luyện để đánh thức thiên tinh. Thiên tinh thức tỉnh chính là ngày ngươi trở lại con đường tu luyện.” Đồng Xuyên gật đầu hài lòng rồi lại thấy Liễu Thiên định hỏi thì dơ tay chặn lại từ từ nói.
“Dạ! Đại ca nghỉ ngơi đi!” Liễu Thiên cũng hiểu ý mà không cố vặn hỏi nữa.
Thế là Đồng Xuyên quay lại với tu luyện, Liễu Thiên lại nằm đó suy tư.
Một ngày tẻ nhạt cứ thế trôi qua, buổi tối lại đến. Khi này, Liễu Thiên thì đã đứng dậy quấn một mảnh vải che đi phần dưới mà đi lại trong phòng còn Đồng Xuyên lão giả vẫn đang ngồi đả tọa.
“Cơ thể không có gì thay đổi. Chẳng nhẽ bao đau khổ kia bỏ đi hết ư?” Liễu Thiên lúc này vừa đi vừa cảm nhận lại cơ thể của mình thì thấy không có gì khác liền lẩm bẩm tự hỏi.
“Không đúng! Đồng đại ca từng nói thứ này sẽ phát triển về sau, chắc là do vậy nên lúc này chưa cảm thấy gì khác thường.” Liễu Thiên lại lắc đầu tự nhủ rồi cũng đi lên giường ngồi xuống điều dưỡng. Với cơ thể này hắn có thể đi lại vận động một chút nhưng không thể vận động lâu được. Theo đồng lão thì phải sang ngày mai khi mọi thứ đã ổn định thì hắn mới trở lại bình thường.
Ngồi một lúc rồi Liễu Thiên lại nằm ra ngủ lúc nào không biết.
“Cũng coi như đủ dùng! Ài! Vốn định chỉ dậy một thời gian nhưng xem ra số trời đã định hắn phải tự lập!” Đồng Xuyên lão lúc này trợt mở mắt lẩm bẩm vẻ mặt có chút u ám thở dài nói.
Lúc này, Đồng lão đứng dậy lưu luyến nhìn quanh rồi nhìn lại Liễu Thiên rồi miệng kẽ lẩm bẩm gì đó. Ngay khi đó một luồng sáng từ mi tâm lão bay vào mi tâm Liễu Thiên. Tiếp theo lão lại kết ấn liên hồi rồi ấn lên phần bụng của Liễu Thiên. Ngay khi lão thả tay ra thì một đồ án màu đen với một vài vòng tròn và một số hình thù xuất hiện. Thế nhưng nó vừa xuất hiện đã rất nhanh biến mất nên không nhìn rõ những họa tiết bên trên đồ án đó.
Làm xong hết thảy, Đồng lão lại viết một vài chữ lên giấy rồi liền quay người đi ngoài.
Đồng Xuyên lão giả lấy trong người ra một miếng gỗ nhỏ rồi ném lên không miệng khẽ lẩm bẩm mấy tiếng tay phải chỉ ra một luồng sáng bắn vào miếng gỗ. Ngay tức khắc mấy tiếng lạch tạch vang lên rồi miếng gỗ nhỏ kia như bung ra rồi biến thành một con chim gỗ dài hàng trượng đang cố gắng vẫy đôi cánh có phần khô cứng để duy trì thân hình bay lơ lửng trên không.
Ngay khi này, Đồng lão không suy nghĩ nhiều liền nhảy lên con chim gỗ. Thế là chim gỗ đập mạnh đôi cánh rồi vụt cái bay đi. Chỉ chưa đầy một hơi thở, một người một chim đã biến mất trong trời đêm.
Phía ngoài rừng trúc hơn năm dặm, trên một đỉnh núi, Đồng Xuyên thu lại phi điểu đứng đó nhìn về rừng trúc rồi lại kiếm một chỗ ngồi xuống thiền định. Cảnh đêm ở đỉnh núi vô cùng hiu quạnh, ngoài tiếng gió vờn lá cây thì không hề có âm thanh gì khác. Đồng lão một thân gầy gòm như một bức tượng gỗ ngồi đó mặc cho sương đêm rơi ướt áo.
Chẳng biết qua bao lâu, một vệt sáng bắn đến đỉnh núi chỗ Đồng lão đang ngồi. Vệt sáng dừng lại hiện ra một trung niên gày gò.
“Đồng tiền bối, gọi vãn bối đến không biết có gì chỉ dậy!” Mà trung niên này vừa đến đã kép nép đi lại bái kiến Đồng lão.
“Ngươi là tổng quan phụ trách mảng phía bắc?” Đồng Xuyên liền hỏi.
“Đúng là vãn bối!” Trung niên kia cung kính nói.
“Được rồi! Ta gọi người đến là muốn nhờ ngươi một việc.” Đồng Xuyên gật đầu giọng điệu trịnh trọng nói.
“Tiền bối nói đùa rồi! Vãn bối được tiền bối sai đi làm việc là phúc phận nhiều đời mới có được!” Trung niên kia vội lắc đầu tỏ vẻ may mắn nói.
“Thôi vuốt mông ngựa đi! Ta có một họ hàng xa đang cư ngụ tại tệ xá trong rừng trúc kia. Ngươi hãy âm thầm bảo vệ người đó về Hoàng cung rồi chờ người đó theo đoàn trở về Kỳ Nhân các mới thôi!” Đồng Xuyên không muốn nghe những lời lịnh hót của tên này nữa liền xua tay chặn lại rồi bắt đầu phân phó.
“Tiền bối cứ yên tâm, vị họ hàng kia của người chắc chắn an toàn về đến Hoàng cung!” Trung niên gầy gò nghe vậy suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ đáng tin khẳng định.
“Được! Đây có một miếng Vĩnh Tinh ngọc cho ngươi. Nhưng nên nhớ có công có thưởng, có tội ắt có phạt! Mà việc này xong thì ngươi cũng quên đoạn hội thoại hôm nay đi. Nếu có người thứ ba biết được thì ngươi biết kết cục rồi đó!” Đồng Xuyên tỏ vẻ hài lòng nói rồi lấy trong người ra một miếng ngọc nhỏ ném cho trung niên kia de dọa.
“Dạ! Dạ! Tuyệt đối không có người thứ ba biết được việc này!” Trung niên gày gò bắt được miếng ngọc hai mắt sáng lên gật gật như gà mổ thóc miệng liên tục dạ vâng.
“Ta đi trước! À chiếu tối mai sẽ có một trung niên đến đón người họ hàng của ta. Khi đó người cũng không cần kinh động mà chỉ âm thầm đi theo bảo vệ là được!” Đồng Xuyên quay đầu định rời đi thì bỗng nhớ ra gì đó mà căn dặn.
“Người đón, tướng mạo người kia thế nào ạ?” Trung niên gầy gò quả nhiên cẩn trọng liền hỏi.
“Tướng mạo ư, cái đó có thể giả! Người đến tu vi Huyền Môn cảnh nên ngươi chỉ cần dò xét thêm mệnh bài của hắn nếu đúng là người của Kỳ Nhân các là được. Mà người Kỳ Nhân các nhưng vẫn là kẻ gian thì ta tin với tầm đó tu vi ngươi dư sức khống chế!” Đồng Xuyên liền nhăn mày nghĩ ra cách liền căn dặn.
“Dạ! Vãn bối đã rõ!” Trung niên gày gò liền cung kính đáp.
“Vù!” Đồng Xuyên không nói gì nữa mà từ lúc nào đã thả chim gỗ ra mà nhảy lên.
“Tiền bối thượng lộ bình an!” Trung niên kia lại chắp tay chúc.
Đồng Xuyên ngồi trên chim gỗ không nói gì loáng cái đã biến mất trong màn đêm.
“Lão quái vật này lại có họ hàng ư? Mà hình như lão đang bị thương? Tên trong rừng trúc kia có thể mang trọng bảo! Hay là…” Đồng lão vừa đi, trung niên gầy gò tự hỏi rồi lâm vào suy nghĩ.
“Thôi đi! Chỉ đệ đệ của gã cũng đủ làm mình chết mấy chục lần rồi! Mà cũng đừng nghĩ đến việc chạy chốn a! Tốt nhất là nhận đồ của người ta thì làm việc cho người ta. Miếng ngọc này cũng rất chân quý!” Trung niên gầy gò vừa nghĩ đến ý đồ gϊếŧ người đoạt bảo thì một gương mặt già lua hiện lên khiến gã lắc đầu như cuội, vẻ mặt đầy kiêng kị tự nhủ.
Trên bầu trời đêm phía xa, Đồng Xuyên ngồi trên phi cầm, cả hai bay đi với tốc độ cực nhanh.
“Nếu xảy ra chuyện nữa thì ta không biết làm thế nào khi gắp bọn họ dưới đó!” Lúc này, Đồng lão dù đã bố trí như vậy nhưng vẫn thập thỏm không yên mà lẩm bẩm.
Đồng Xuyên lão vì thân mang trọng thương bắt buộc phải chạy đến Thần Hoa quốc càng nhanh càng tốt không thỉ căn cơ sẽ hỏng mất. Thế nhưng vội đi thì gã vẫn không yên tâm để Liễu Thiên một mình mà lúc này thể trạng Liễu Thiên đang rất yếu nếu đưa về Hoàng cung nơi có thể vẫn còn đám người kia là không được. Với Đồng lão thì một ngày ở Hoàng cung vẫn không yên tâm bằng việc để hắn trong Kết giới của mình.
Thế rồi đã có kết giới nhưng Đồng lão vẫn chưa yên tâm nên hồi chiều khi gặp hai người kia đưa lệnh bài của mình ra cho hai người kia mang lời nhắn cho tên Tổng quan và Tổng quan kia theo lời nhắn đã đến. Lão cho tên tổng quan kia bảo vệ đến Hoàng cung rồi chờ Liễu Thiên vào truyền tống trận về Trung Dương thành khi đó có người bảo vệ lão mới yên tâm.
Phải nói là Đồng Xuyên dù biết đã hết mối nguy hiểm nhưng vẫn bảo vệ Liễu Thiên quá đỗi cẩn thận. Mà nguyên nhân lão làm vậy chính là vì tâm huyết của lão, sư phụ của lão, sư tôn của lão, rồi các bậc sư tổ của lão đều rơi vào người Liễu Thiên. Vì vậy lão phải bảo vệ!
Lão trước kia đều quan niệm nhân tài phải trải gió sương mới thành đại nghiệp nhưng Liễu Thiên vừa lấy được chút cơ duyên chưa kịp dùng mà chết yểu ở đây thì không được. Đồng Xuyên không để chuyện đó xảy ra. Nếu không vì thương thế thì lão thật sự còn theo Liễu Thiên về Kỳ Nhân các một thời gian nữa.
Thêm hai canh giờ nữa, trời bắt đầu hửng sáng, chân trời phía đông đã có những quầng sáng ánh lên đám mây xám phía trên. Trời vẫn sớm nhưng lúc này tại căn nhà trúc kia, Liễu Thiên đang chạy quanh như tìm kiếm gì đó.
“Đồng đại ca! Đồng đại ca!” Liễu Thiên vừa chạy vừa gọi, trên tay thì vẫn cầm tờ giấy chỉ có mấy chữ của Đồng Xuyên.
“Tại sao? Tại sao phải rời đi trong đêm?” Liễu Thiên chạy một hồi thì dừng lại tự hỏi.
“Đại ca có việc, ở đây luyện tập nghỉ ngơi tối Hứa đại ca của ngươi đến đón! Ài!” Liễu Thiên đọc lại dòng chữ trên tờ giấy rồi chỉ biết thở dài.
“Thôi thì cứ nghe lời đi, luyện tập một ngày ở đây vậy!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại đi xuống căn bếp nhỏ cạnh ngôi nhà.
Nhìn quanh thì trong bếp này cũng chẳng có đồ gì ăn được, mà ngay cả đồ nấu ăn cũng chẳng có mấy, chỉ có hai cái nồi nhỏ cùng một cái chảo, nhìn sang phía bếp thì mặt lò lạnh tanh, bám đầy bụi bẩn, nhiều chỗ còn có chút ẩm ướt.
“Bảo mình chờ nhưng lại không cho đồ ăn!” Liễu Thiên thấy bếp hoang tàn thì lắc đầu nói rồi lại quay người đi ra ngoài.
“Bếp kia đã rất lâu không có người dùng đến, xem ra Đồng đại ca cũng rất ít khi qua căn nhà này!” Liễu Thiên nhìn lại một lượt căn nhà mà đánh giá.
“Thôi đói thì đành ngồi tu luyện vậy!” Liễu Thiên nghĩ ngợi một hồi liền tự nhủ đi vào trong leo lên giường tiến hành tu luyện.