Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 46: Giật mình.​

“Đây quả là cơ hội tốt cho đám thanh niên như hai tên kia thể hiện bản lĩnh!” Đồng Xuyên cũng gật đầu nói.

“Thanh niên? Ba mấy tuổi rồi vẫn là thanh niên ư?” Liễu Thiên nghe đến đây nghi hoặc lẩm bẩm.

“Haha! Đúng vậy vì thọ nguyên của chúng ta cao hơn người thường nên dưới năm mươi tuổi vẫn tính là thanh niên. Trong tông đám đệ tử khi thành nội môn thì sẽ được xếp vào tầng lớp thanh niên và được tông môn cung ứng tu luyện đến hết năm mươi tuổi. Vì vậy khi đã qua năm mươi tuổi thì dù mạnh mẽ thế nào cũng sẽ không được hỗ trợ cũng như tham gia các đại hội tranh đấu trong đám đệ tử nữa. Mà mai kia đệ qua tuổi này muốn được tông môn cung cấp chỗ tu luyện, tài nguyên thì phải tham gia nhiều hoạt động bắt buộc trong tông! Như ta đây năm nay bảy mươi hai tuổi và đã làm quản thư được hai mươi năm rồi.” Hứa Vĩnh Thiên nghe Liễu Thiên nghi hoặc thì liền cười rồi từ từ giải thích.

“Huynh lo xa quá rồi, đệ còn chưa chắc đã vào được Nội Môn chứ nói gì chuyện mấy chục năm sau?” Liễu Thiên nghe vậy thì đã hiểu ra rồi lại lắc đầu cười cười nói.

“Haha! Nhìn vào ánh mắt cùng bộ dạng này ngươi chắc chắn sẽ vào được Nội Môn. Với sự chịu khó và quyết tâm cao thì vào Nội Môn không phải là khó nhưng để có chút thành tựu hơn người thì phải có cơ duyên cùng một vài kỹ năng vượt trội chứ chỉ chịu khó không thôi là chưa đủ!” Đồng Xuyên cười nhìn Liễu Thiên khẳng định sau đó lại thâm ý nhắc nhở.

“Đồng đại ca nói phải, đệ cũng nghĩ đến vấn đề đó rất nhiều và cuối cùng cũng tìm được chút tia sáng nhưng để thực hiện những dự định đó thì trước tiên phải phấn đấu vào Nội Môn đã!” Liễu Thiên lúc này gật đầu không ngần ngại nói.

“Có mục tiêu và cách phấn đấu là được rồi! Hứa đệ hãy tiếp tục đi, mà đừng kể mấy tên đứng đầu đám đệ tử làm gì, hãy kể về vài kẻ trong một hai khóa gần đây cho tiểu tử này mở rộng tầm mắt.” Đồng Xuyên khi này tỏ vẻ hài lòng gật đầu rồi lại hướng Hứa Vĩnh Thiên yêu cầu.

“Được! Để đệ nhớ lại xem trong mấy năm gần đây có những ai nổi trội nhất!” Hứa Vĩnh Thiên nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi hồi tưởng.

“Đúng rồi! Mấy năm trước, nghe nói trong cung chữ “Li” của đội “bảy” có phát hiện ra một đệ tử có căn cơ rất đặc biệt. Khi đó đệ không chứng kiến nhưng nghe nói trong buổi luyện tập dị thuật đã xảy ra biến dị khiến rất nhiều trưởng lão trong tông xuất hiện. Rồi tên đệ tử đó bị dẫn đi rồi cuối cùng lại biến mất không chút tăm hơi!” Hứa Vĩnh Thiên lúc này nhớ lại từ từ kể.

“Khi đó dị biến thế nào? Đệ có biết không?” Đồng Xuyên lúc này liền hỏi, Liễu Thiên thì vẫn bày ra vẻ mặt chăm chú ngồi nghe.

“Tông môn không công bố việc này mà rất nhanh xóa đi dấu vết nhưng trong lúc vô tình đệ có nghe một người bạn kể lại rằng: tên khi sử dụng Thụ Linh thuật khiến kết giới được bố trí trong cung chữ Li bị hấp thụ hết cùng với đó một mảng lớn công trình trong cung cũng bị chấn thành cát vụn, đồng thời mấy chục đệ tử xấu số cũng vẫn lạc trong lần dị biến đó.” Hứa Vĩnh Thiên vẻ mặt nghiêm trọng kể lại.

“Thụ Linh thuật, chỉ là một thuật hỗ trợ hấp thụ linh khí mà thôi! Đệ có biết xác của đám đệ tử vẫn lạc kia ra sao không?” Đồng Xuyên nghe vậy lẩm bẩm rồi lại hỏi.

“Cái này thì đệ không rõ nhưng đệ lại biết chút thông tin khác. Đó chính là trong lần đó một vị trưởng lão có tu vi Hoành Không cảnh cũng vô tình bị trọng thương không lâu sau thì qua đời!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu rồi lại nhớ ra một thông tin quan trọng nói.

“Vậy ư?” Đồng Xuyên lẩm bẩm rồi lâm vào suy tư: “Nếu không nhầm thì đám người kia quả nhiên tìm được một kẻ đáng sợ! Hèn chi!”

“Đại ca nhận ra gì ư?” Hứa Vĩnh Thiên lúc này liền hỏi.

“À! Có chút tương đồng nhưng ta không nhớ ra được. Đành để hai đệ chê cười rồi!” Đồng Xuyên lão giả thở dài tỏ vẻ ngại ngùng nói.

“Không sao! Cái đó cũng không mấy quan trọng, chúng ta nghe về mấy tên khác đi!” Liễu Thiên khi này lại rót rượu nói.

Đồng Xuyên gật đầu cả nói: “Đúng vậy! Để ta kể cho mọi nghe về tên đệ tử mới tiến nhập Chu Tước đội hai năm trước…”

Thế là cả đám quên đi việc kia mà tiếp tục vừa uống rượu vừa bàn luận về những nhân tài mới ra nhập Kỳ Nhân Các.

Thời gian từ từ trôi, đêm dần về khuya, lúc này lại một ngã tư vắng người, ba người Liễu Thiên đứng từ biệt nhau.

“Hẹn đại ca năm ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại tại đây, mấy ngày tiếp theo đệ có việc rồi!” Hứa Vĩnh Thiên cung kính nói rồi lại hứa hẹn.

"Có việc thì cứ lo cho tốt đi!" Đồng Xuyên gật đầu nói rồi hướng ánh mắt sang Liễu Thiên hỏi: “Liễu đệ mấy ngày tiếp theo cũng bận à?”

Liễu Thiên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, đệ chắc cũng chỉ đi loanh quanh trong Xuân phong quán này rồi tu luyện mà thôi!”

“Như vậy nếu rảnh rỗi thì hãy đến nhà ta chơi! Đệ chỉ đi ra cổng Tây rồi đi thẳng tầm năm mươi dặm nhìn về bên phải sẽ thấy có một cánh rừng trúc lớn bên cạnh một tòa tiểu sơn. Đệ cầm miếng ngọc này đi vào đó sẽ tìm được nhà của ta!” Đồng Xuyên liền nói rồi ném cho Liễu Thiên một miếng ngọc màu đỏ nhỉ bằng đầu ngón tay.

Liễu Thiên cũng không từ chối liền thu lấy miếng ngọc kia mỉm cười nói: “Nhất định đệ sẽ đến làm phiền đại ca vài ngày!”

“Ừm! Thôi giải tán đi!” Đồng Xuyên gật đầu nói một câu rồi quay người một cái nhảy lên không rồi biến mất dưới ánh đèn đêm mờ mờ.

Hứa Vĩnh Thiên nhìn theo hướng Đồng Xuyên rời đi một lúc rồi lại nói: “Vị đại ca này trước kia ít nhất cũng phải là trưởng lão cao tầng của Kỳ Nhân các. Kết giao được thì đối với con đường mai sau của đệ sẽ có rất nhiều điểm có lợi.”

Liễu Thiên nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu nói: “Kết giao là kết giao thôi, đệ không nghĩ nhiều như vậy! Dù thế nào thì Đồng đại ca cũng là đại ca của chúng ta. Đã quen biết thì không cần biết có lợi hay hại, từ nay chính là huynh đệ!”

Hắn nói xong một hồi liền quay lại khẽ cười vẻ mặt biết ơn nói: “Nhưng dù sao vẫn đa tạ huynh, lúc nào huynh cũng nghĩ có lợi cho đệ!”

Hứa Vĩnh Thiên xoa đầu Liễu Thiên rồi lại lắc đầu cười nhạt nói: “Haha! Xem ra ta đã xem thường tên tiểu tử ngươi rồi!”

“Về thôi!” Hứa Vĩnh Thiên liền xoay người nói, Liễu Thiên cũng đi theo. Hai người thẳng hướng Hoàng cung mà đi.

Trong Xuân Phong quán nhà cửa chi chít trong đó không thiếu những tòa nhà lớn cao đến mấy chục mét. Những tòa nhà này để so sánh với Cửu Cửu Vân lầu thì không thấm vào đâu nhưng so với mặt bằng trung thì vẫn cao hơn rất nhiều.

Lúc này dưới màn đêm tại đỉnh một tòa nhà cao tầng tại Xuân Phong quán, Đồng Xuyên lão giả đang đứng nhìn về hướng Đông.

“Thật không ngờ bản tông lại có kẻ sở hữu Linh Cực Chi Tâm! Lần trước gặp tiểu nha đầu cùng tên hỗn đản kia cũng không thấy nàng nhắc đến! Hừ! Đám người này xem ra đã dần quên nguồn gốc của mình rồi!” Đồng Xuyên lão giả lẩm bẩm rồi khẽ hừ vẻ mặt tức giận nói.

“Cũng đúng a! Thiên nhân ẩn dật, Kỳ Nhân Các đã bị đè ép quá lâu nên khi có cơ hội trở mình thì quan tâm gì nữa! Lão già như ta lo lắng thừa rồi!” Đồng Xuyên vẻ mặt u ám tự giễu.

“Mà thôi! Trước khi ngày kia đến, mình phải tìm được người thích hợp đã!” Đồng Xuyên lão giả lắc đầu tự nhủ rồi thân hình cứ mờ dần rồi biến mất trong màn đêm.

Khi này, tại hậu viện trong Hoàng Cung, hai người Liễu Thiên cũng đã đến dãy nhà của mình.

“Đệ cầm lấy ít tiền ngày mai đến phường thị mua sắm chút đồ mình thích. Mà có thể rất lâu nữa đệ mới lại có dịp đến đây cho nên hãy thoải mái đi! Dù đây cũng chỉ là ngân lượng nên không đáng bao nhiêu.” Đứng trước cửa phòng, Hứa Vĩnh Thiên lấy trong người ra một xấp ngân lượng đưa cho Liễu Thiên hào sảng nói.

“Vậy đệ không Liễu Thiên cũng không từ trối, đằng nào cũng là huynh đệ, mai kia mình có điều kiện thì giúp đỡ lại thôi. Bây giờ thì cứ nhận vậy, từ chối câu lệ nhiều làm cho tình cảm huynh đệ thêm xa cách.

Liễu Thiên cầm tiền cũng không kiểm xem bao nhiêu liền cất đi rồi nói: “Cảm ơn đại ca! Đại ca ngủ ngon!”

“Ừm!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu quay đi.

Liễu Thiên mở cửa đi vào phòng. Phía ngoài cửa lúc mới đi vào còn có tý ánh đèn chiếu mờ mờ một chút, chứ càng đi sâu càng tối tăm khiến hắn bắt đầu mò mẫm đi đến bàn ở giữa phòng, hắn nhớ trên đó có một cái đèn.

“A!”

Liễu Thiên đang đưa tay sờ sờ thì bỗng chạm vào cái gì đó mềm mềm liền giật mình kêu lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước.

“Ai?” Khi ra đến cửa hắn mới trấn định lại hỏi.

“Hihi!”

Trong phòng liền có tiếng cười khúc khích, cùng với đó một ánh đèn ở giữa phòng được thắp lên, rồi sau đó là cái đèn ở trên cột nhà cũng được thắp sáng. Gian phòng trở lên sáng sủa lộng lẫy hơn hẳn.

Liễu Thiên lúc này đã nhìn ra trong phòng quả nhiên có một người mà người đó không ai khác chính là tiểu cung nữ hồi chiều – Đoàn Linh Hiên.

“Sao ngươi lại ở đây? Các ngươi được tự ý đi vào phòng của khách nhân ư?” Liễu Thiên vẻ mặt tức giận, cặp mày nhíu lại hỏi.

Việc có một người bất ngờ ngồi trong phòng làm hắn không vui chút nào. Dù cho đây có là người quen thì hắn cũng cần một lí do chính đáng.

“Tiểu muội đến thu xếp chăn chiếu cho đại ca nhưng không thấy đại ca ở phòng nên ngồi đây đợi!”

Tiểu cô nương kia vẻ mặt buồn rầu nói, sau đó nàng lại dùng giọng điệu tủi thân cộng thêm chút thiệt thòi nói: “Chẳng nhẽ là đại cả lại để muội muội đứng ngoài sao?”

“Thôi được rồi!” Liễu Thiên thấy vẻ mặt đó thì đành chịu thua xua tay, hắn lại hỏi: “Sao không thắp đèn lên!”

“Hihi! Đây là muốn thử xem Liễu đại ca có sợ ma không?” Đoàn Linh Hiên khẽ cười nói.

“Thế kết quả thế nào?” Liễu Thiên rất nhanh quên đi màn đột nhập kia mà hỏi.

Hắn rất tò mò không biết hành động vừa rồi trong mắt tiểu cô nương này được bao nhiêu điểm?

Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì mỉm cười rồi lại suy nghĩ một lúc mới bũi môi lắc đầu nói: “Cũng coi như có chút can đảm! Đại ca có vẻ chỉ bị giật mình nhưng cũng không phải là hoàn toàn không sợ!”

“Đời có ai không sợ, chỉ ít hay nhiều mà thôi!” Liễu Thiên lắc đầu mỉm cười nói rồi đi lại ghế ngồi xuống.

“Đúng a! Mà huynh vừa đi uống rượu về đúng không?” Đoàn Linh Hiên gật đầu rồi lại tò mò hỏi.

“Đúng vậy! Ta hôm nay uống rượu nói chuyện rất vui!” Liễu Thiên gật đầu vui vẻ đáp.

“Thôi nhìn huynh có vẻ mệt rồi, để ta đi thu xếp chỗ cho huynh ngủ!” Đoàn Linh Hiên mỉm cười nói rồi liền đi lại giường bắt đầu giải chăn xếp gối.

Liễu Thiên cũng không nói gì, hắn chỉ ngồi đó xuy nghĩ vớ vẩn.

Chỉ một chút sau, Đoàn Linh Hiên đã xong đi ra nói: “Tiểu muội cáo lui, sáng mai muội sẽ đem điểm tâm sáng đến.”

“Ừm!” Liễu Thiên chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhớ ra cái gì đó liền hỏi: “Sáng mai cùng ta đi đến mấy phường thị mua sắm được không?”

“Được!” Đoàn Hiên Linh hai mắt sáng lên rất nhanh đáp ứng.

Điều này làm cho Liễu Thiên chố mắt há mồm nhìn rồi sau đó mới nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Thế nào mà lại đồng ý ngay được, ta còn tưởng ngươi phải xin phép tổng quản trong cung chứ?”

“Cái này…, à tổng quản đại nhân sẽ đồng ý thôi, dù sao thì vẫn là phục vụ đại ca mà!” Đoàn Linh Hiên liền giật mình thất thố ấp úng nhưng sau đó vẫn giải thích khá hợp lí.

Liễu Thiên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu nói: “Ừ! Thế về nghỉ đi, ta cũng phải tu luyện chút rồi nghỉ ngơi!”

Đoàn Linh Hiên cười cười rồi quay người rời đi, cửa phòng kép lại, Liễu Thiên vẻ mặt trầm tư suy nghĩ một hồi rồi cũng lắc đầu đi lên giường tu luyện.

Phía ngoài, Đoàn Linh Hiên vừa đi vừa lắc đầu rồi lại cười cười lẩm bẩm gì đó. Khi nàng đi ra khỏi hành lang khu nhà thì rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa nên, ở hướng Đông mới có chút ánh sáng lờ mờ, trong không khí những màn sương nhẹ nhàng phiêu động.

Lúc này, tại biệt viện lớn gồm bốn dãy nhà nơi Liễu Thiên đang ở vẫn rất yên tĩnh. Mọi người trong viện này đa số đều chưa dậy, chỉ có một số phòng có ánh đèn mà thôi.

Giờ này, phòng Liễu Thiên cũng có ánh đèn vì lúc này cũng là lúc hắn thức dậy.

Từ ngày ngộ ra mình cần cố gắng hơn nữa thì Liễu Thiên đều dậy rất sớm để luyện tập. Một tháng qua không ngày nào hắn dậy muộn cả. Hôm nào hắn cũng bắt đầu buổi sáng từ rất sớm bằng những bài tập thể dục nâng cao thể lực đồng thời cũng đánh một bài quyền rèn luyện cơ thể.

Lại nói thì bài quyền hắn tập cũng chẳng phải quyền pháp gì cao siêu mà chỉ là một bài Nhập tông quyền. Nhập tông quyền này là quyền pháp được khắc trên nhiều địa điểm tại tông môn. Những ai lưu tâm thì có thể luyện tập để nâng cao thể chất của bản thân. Liễu Thiên cũng chỉ cần có vậy!

Nhập tông quyền tính ra cũng chỉ có bốn thức, mỗi thức gồm vài động tác di chuyển trái phải cùng vài kiểu xuất quyền lên xuống, đơn đôi đơn giản mà thôi. Vì Nhập Tông quyền này khá đơn giản nên từ mấy tuần trước Liễu Thiên đã thuộc lòng và coi bộ quyền này như một bài tập thể dục để rèn luyện mỗi buổi sáng.

Lúc này, trong phòng, Liễu Thiên bắt đầu di chuyển, tay đấm chân đá rất nhẹ nhàng chậm chạp.

Thế rồi sau vài nhịp khởi động, Liễu Thiên bắt đầu tăng tốc độ luyện quyền lên. Khi này hắn di chuyển khắp phòng, cùng với đó quyền cước không ngớt đánh lên không trung.

“Vù! Vù!... Bịch! Bịch!” Theo mỗi bước Liễu Thiên di chuyển xuất quyền xuất cước thì những tiếng động do ma sát và va chạm với sàn liên tục phát ra.

Liễu Thiên lúc này say mê luyện tập, hắn coi gian phòng như thể sân tập mà thoải mái thi triển võ học.