Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 16: Kẻ thứ ba

-Tối nay sẽ có vũ hội cho những người đứng đầu thương trường,Từ Ngọc Nhiên cũng sẽ ở đó!-cậu khoanh hai tay

-Sao cơ? Vậy thì chúng ta phải cẩn thận rồi!-nhỏ cắn môi

-Vì?-cô nhìn qua nhỏ

-Mày không thấy sao?Thứ nhất:chúng ta đã đuổi chị cô ta ra khỏi thành phố. Thứ hai:mày là người Trương Minh Phong để ý! Cô ta sẽ lợi dụng cơ hội đó để trả thù!-nhỏ giơ nắm đấm

-Cái!... Để... Để ý?...-anh giật mình,lắp bắp

Cậu đặt tay lên vai anh, lắc đầu cười:

-Quá rõ rồi còn gì!

Cô chỉ nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh băng,trong lòng có chút vui,để ý sao?mà thực sự thì cô cũng chẳng biết cái cảm giác này là gì nữa...

-Nói chung! Cứ cẩn thận thì hơn!-nhỏ đập hai tay vào nhau

______________________________________

Tối hôm đó,

Nhỏ khoác lên mình bộ đầm màu hồng nhạt,ngắn đến đùi gối,tóc búi củ tỏi,mang giày búp bê hồng,đầm còn đính kim tuyến lấp lánh,cùng những trang sức đáng yêu,trông nhỏ dễ thương vô cùng.

Cậu vận bộ vest đỏ nhạt,đeo thêm chiếc kính đen, trông cậu tri thức,còn thêm cái ấm áp nữa chứ.

Anh mặc bộ vest đen,có cài hoa trên túi,đúng là hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái mà. Chỉ cần nhìn thôi là người ta có thể ngất bất cứ lúc nào.Đúng là soái ca No.1 a~.

Cô đi với chiếc đầm có màu đen giống anh,mang đôi giày cao gót hàng hiệu,tóc cô được nhỏ thắt xương cá,gương mặt không chút son phấn nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng,cơ mà gương mặt vẫn lạnh như thế, không chút cảm xúc. Cô và anh là như vậy...buồn...không cảm xúc...vui...không cảm xúc... Có thể nói...từ khi sinh ra đến giờ họ không biết khóc là gì, thật lợi hại! Cười?Ừ thì cũng có...nhưng chỉ là cười mỉm, cười trừ...

Cô đến bàn rượu,lắc lắc trong tay ly rượu đỏ.Sau đó,có nhiều người đến chào hỏi cô và anh về những chuyện trên thương trường,về cổ phần tập đoàn...vv...

Cô bước lên cầu thang nhìn mọi người ở dưới,chợt...

-Nguyễn tiểu thư không nói chuyện với mọi người sao?-một giọng nói vừa chảnh,vừa chanh lại vừa chua còn ai khác là ả-Từ Ngọc Nhiên-em gái Từ Ngọc Nhi sao?

-Cô đã biết?-cô quay đằng sau nhìn ả bằng nửa con mắt

-Phải! Cô chính là người con trai hôm trước!-ả cười nửa miệng

-Cô muốn gì?-cô nhìn ả bằng ánh mắt lạnh lẽo

-Tôi...A!-ả nói rồi tự động ngã xuống cầu thang...máu chảy lênh láng

-Từ tiểu thư không sao chứ?-mọi người chạy lại

-Tôi không sao...Nguyễn tiểu thư không cố ý đẩy tôi đâu...-ả nói rồi chỉ lên cô làm mọi người cũng nhìn cô

-Nguyễn... Nguyễn tiểu thư?...-họ lắp bắp

-Không nói nữa! Tôi đưa cô ấy vào viện!-anh chạy vào đám đông, bế ả đi rồi đưa cho cô cái nhìn sắc lẽm.Sao chứ? Rõ ràng là kêu cô phải cẩn thận khi ở gần ả!Bây giờ ả giở trò lại đổ tội cho cô sao?Hay anh đã lầm về ả?... Hay năm đó ả chỉ một giây đường đột mà gϊếŧ người?...

Trên tay anh, ả nở một nụ cười chiến thắng...

______________________________________

Trong viện,

Nhiều giờ sau,ả tỉnh lại,người ngồi bên cạnh là anh...

-Phong!-bất chợt ả ôm lấy anh

-Cô!...-anh bất ngờ

-Năm đó...là em dại dột...anh hãy quên đi được không?...chúng ta hoàn thiện hôn ước của cha em được không anh?...Ngọc Băng cô ta...là kẻ thứ ba...chúng ta kết hôn...nhé anh?...-ả vờ khóc,ôm lấy anh

-Nếu năm đó không phải cha cô đã hy sinh để cứu ông tôi...hôn ước này đã không tồn tại! -anh để yên cho ả ôm,cắn răng

Cô ở ngoài đã nghe hết tất cả...vậy đấy...mắt cô như vô hồn,tại sao lại buồn chứ? Rõ ràng cô và anh chỉ là người qua đường thôi mà...

-Vậy...chúng ta kết hôn...được không anh? -ả buông anh ra,nước mắt "cá sấu" tuôn ra ngoài

Anh im lặng....

Cô ở ngoài chỉ mong một từ "Không" của anh, tim cứ đập liên hồi...

-Được!Xem như mạng của ông tôi, trả lại cho cha cô!-anh nghiến răng

*Uỵch*

Cô gục ngã,tại sao?...tại sao?...cảm giác chết tiệt này là gì chứ?...một giọt nước trên mắt cô rơi xuống...đây là gì? Khóc sao?Một con người vô cảm như cô biết khóc sao?...

Đúng lúc nhỏ và cậu chạy tới...

-Băng Băng! Mày làm sao thế?-nhỏ lay cô-Sao lại khóc?

Cô hoàn hồn,lấy tay dụi mắt:

-Không có! Bụi vào mắt thôi!-cô nói rồi đứng lên-Hai người vào thăm cô ta đi!-rồi cô bước ra khỏi bệnh viện

Cậu nhìn vào phòng bệnh nơi ả đang cười vui vẻ,nhỏ và cậu nhìn nhau rồi gật đầu...

Cô chạy ra khỏi bệnh viện,đến bờ sông gần khu văn miếu...nơi không có ai,cô đứng đó,tay cầm lan can,nhìn ra xa phía sông, trời cũng đã tối rồi...

Bên ả và anh,

-Với điều kiện cô không được làm hại Băng Băng!-anh nói với ả

-Được! Chỉ cần anh đồng ý kết hôn với em!Bất cứ điều gì em cũng sẽ đồng ý!-ả vui mừng

*Cạch*

Cửa phòng bệnh mở ra, nhỏ và cậu bước vào với bốn con mắt khinh thường chĩa vào ả...

-Hai người đến thăm tôi à? Cảm ơn nhé!-ả nhếch môi

-Ha! Tôi chỉ là sợ cô diễn viên Oscar nào đó bệnh nặng quá sẽ không thể diễn phim cho người ta xem nữa!-nhỏ cười nửa miệng, mỉa mai ả

-Vợ này! Anh nghĩ ai ở Từ gia cũng là những diễn viên Hollywood tài năng đấy!-cậu nhìn nhỏ

-Hai người!...mà thôi. Dù sao chúng tôi tháng sau cũng sẽ kết hôn!Hai người cũng đến chung vui nhé!-ả ngây thơ nói

-Kết hôn?-nhỏ nhìn ả rồi nhìn cậu-Chồng à! Bây giờ em mới biết CHÓ cũng có thể kết hôn đấy! Nực cười thật!

-Ba người làm loạn đủ chưa??-anh quát

-Còn mày! Tao tưởng mày sẽ đem lại hạnh phúc cho Băng Băng! Nhưng hóa ra mày chỉ là người giẫm đạp thôi!-cậu nắm áo anh

-Tao là đang đem lại hạnh phúc cho cô ấy!-anh nghiến răng, mặc cậu làm gì thì làm

-Mày có biết em ấy đã khóc vì mày không hả? Em ấy thực sự không biết cảm giác này là gì! Đây là lần đầu tiên Băng Băng khóc!Mày vừa lòng chưa hả??-cậu tức giận,rồi bỏ anh ra

Nhỏ cùng cậu bước ra khỏi phòng,trước khi ra, nhỏ còn ném lại một câu nói cho cả hai:

-Để tôi chống mắt lên xem đôi cẩu huyết các người hạnh phúc được bao lâu!

Chuyện tình của họ rồi sẽ ra sao? Liệu cô có mà ngộ nhận tình cảm mình dành cho anh không?...chuyện về cặp đôi băng tuyết này vẫn còn dài...chưa kết thúc vội đâu..