Chuyện Tình Tay Năm Giữa 4 Chàng Trai Và 1 Cô Gái

Chương 5: Im lặng.... Nghe anh nói....

Khí lạnh của tiết trời mùa thu về đêm ngày càng rõ nét, đặc biệt là trong cái gian phòng khách rộng miên man của gia tộc họ Hoàng...

Jordan, Angus, Riley, Nathan

4 con người, 4 cá tính khác nhau đã tụ họp lại trong cái gian phòng khách rộng rãi nhưng lại nặc mùi sát khí! Không khí tĩnh lặng và lạnh lùng bao trùm lấy toàn bộ nơi này khiến những ai chỉ đi qua đây thôi cũng đủ lạnh sống lưng rồi...

-Nói đi Nathan, mày gọi tao ra đây có chuyện gì?-Riley lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng này. Anh ghét những kẻ lề mề, đặc biệt là Nathan. Rõ ràng trong tin nhắn Nathan gửi anh ghi rõ là:"Ra phòng khách, tao có chuyện gấp cần nói!"

Nhưng lúc anh xuống rồi thì sao? Cái thằng em út mang tên Nathan đó lại ung dung ngồi ghế sofa chơi game trên điện thoại-.-

Đúng thằng rảnh!

-Ây za....nghe vẻ đông đủ rồi nhỉ!-Nathan cười nói rồi đút điện thoại vào trong túi quần. Anh nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía chân cầu thang, quay người lại nhìn mấy người anh của mình đang ngồi 1 cách "nai tơ" nhất có thể...

Và đương nhiên là chẳng ai thích cái kiểu lề mề của Nathan cả!

Anh biết là những người anh của mình không thích cái hành động lề mề đó, nhưng đã sao, càng không thích anh càng làm thế! Mong muốn của anh đơn giản chỉ là "chọc giận 3 người anh của mình" mà thôi. Là một chàng trai mùa thu không đồng nghĩa với việc Nathan là con người dễ tính và thoáng mát! Tính cách của anh lắm lúc lạnh lùng như Jordan, lắm lúc lại ấm áp như Riley và lắm lúc anh cũng nóng tính như Angus. Nói chuẩn xác thì Nathan là chàng trai "đa tính cách", anh có thể ra đòn hạ thủ bất cứ lúc nào anh thích, bất kể là trước mặt anh là Jordan hay 1 ai khác, anh vẫn thẳng tay tung chưởng hạ gục đối phương một cách tàn nhẫn...

-Hzzz.... Chơi với mọi người chán thật đấy!-Nathan thở dài lười nhác cho 2 tay vào túi quần

-Mày dài dòng lắm rồi đấy Nathan! Không còn gì thì tao đi đây!-Riley lạnh lùng nói rồi bước đi. Ở đây với Nathan thêm 1 giây nữa chắc anh "điên" lên vì cái tính lề mề của cậu ta mất!

-Đứng lại đấy Riley!-tiếng nói lạnh lùng của Nathan vang lên làm bước chân của anh chợt dừng lại

-Chuyện gì?-Riley thở dài quay người lại nhìn đứa em út của mình.

-Tao muốn....-Nathan chưa kịp nói xong thì bị chặn họng bởi 1 giọng nói ngạc nhiên vang lên phía cầu thang tầng 2:

-Nathan?!

Không hẹn mà gặp, 4 người con trai bất giác ngước mặt lên nhìn về nơi phát ra giọng nói đó. Đập vào mắt mọi người là hình ảnh của 1 người con gái có mái tóc màu nâu đậm được buông thả tự nhiên đang ngây mặt nhìn Nathan và mọi người! Khỏi nói cũng biết, người con gái đó chính là nó, Nguyễn Cát Tường Vy!

Nãy nó tỉnh dậy thì nghe thấy có giọng nói lạ ở dưới nhà nên có tò mò bước xuống xem là ai, tiện thể hỏi luôn mấy người giúp việc rằng ai đã đưa nó lên phòng lúc nó bị ngất^^ thì ai ngờ cái giọng nói lạ đó lại là của tứ thiếu gia, Nathan...

Nó lúc đầu khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy Riley và Nathan đang nói chuyện với nhau ở phía chân cầu thang, và ngạc nhiên hơn nữa là đứng cách chỗ 2 người họ nói chuyện đó lại chính là Jordan và Angus. Anh em nhà này có bao giờ tụ hội đông đủ như vậy đâu, nay lại tập trung hết lại phòng khách thế này... Chậc.... Lạ nha!

-Cất cái con mắt ngạc nhiên đó đi oắt con!-Nathan nhanh chóng bước lên chỗ nó đứng và "tặng" cho nó 1 cái búng trán đau thấy tổ tiên...

-Á đau...-nó xuýt xoa cái trán đau của mình. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần gặp anh là y như rằng nó lại bị ăn "cốc", mà Nathan có cốc nhẹ nhàng đâu, độc mạnh tay không à, lắm lúc còn đỏ ửng cả trán nó lên mới sợ...-.-

-Mà anh về bao giờ vậy Nathan? Hôm nọ anh nói là tầm tháng sau mới về cơ mà?-nó hỏi

-Sao? Bộ em không thích anh về hả?-Nathan liền mang bộ mặt nghi ngờ ra nhìn nó

-Làm gì có anh... Em mừng còn không kịp ý chứ!-nó cười nói rồi vòng tay ôm chầm lấy người con trai đứng trước mặt mình-Gần 2 năm không gặp anh em nhớ anh lắm đấy Nathan!

-Anh cũng nhớ em lắm, cô gái ạ!

Nathan mỉm cười vòng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ của nó trước 6 con mắt ngạc nhiên xen lẫn khó chịu của 3 chàng trai có vẻ đẹp tựa thiên thần....

Lịch sử lặp lại lần 2....

Có người cảm thấy hạnh phúc....

Có người cảm thấy khó chịu....

Và có người thấy mình càng ngày càng vô duyên....

-Đây là phòng khách, 2 người hãy giữ thể diện 1 tý đi!-tiếng nói của Jordan vang lên khiến nó giật mình. Như lấy giọng nói đó làm động lực để nó đẩy Nathan ra, cười gượng mà nói:

-Anh nói phải....

-Đã sao!-Nathan cắt ngang lời nó. Mắt anh nhanh chóng chuyển địa điểm sang phía chàng trai tóc đen đang đứng ở giữa phòng khách-Bộ mày ghen à?

-Tao chả có hứng!-Jordan lạnh lùng lên tiếng

-Thôi đủ rồi đấy 2 người!-nó thở dài-Sao bọn anh cứ gặp nhau là như vậy nhỉ?

-Em có ngăn cản cũng bằng hoà thôi Tường Vy!-Angus vừa nói vừa lấy tay chải lại mái tóc hung đỏ của mình-CHÓ với MÈO cãi nhau là chuyện thường mà!

Sau câu nói mang hàm nghĩa đả kích cực mạnh được phát ra từ miệng của Angus lần lượt là hình ảnh 4 con mắt sát thủ của Jordan và Nathan ngắm thẳng vào cái kẻ thích gây sự đang ung dung đút tay túi quần mà mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra...

-Ý gì đây Angus?-Nathan bực mình quát lớn

-Ý gì là ý gì? Tao vừa nói gì ý nhỉ?-Angus mang bộ mặt ngây thơ vô số tội của mình ra nhìn xung quanh

-Bọn mày nhiều chuyện quá rồi đấy!-Riley lạnh lùng lên tiếng

-Thì sao? Ý kiến à?-Nathan chống hông hất cằm nhìn Riley

-Ờ đấy! Vấn đề gì?-Riley cũng không vừa mà nói lại

-ĐỦ RỒI!

Tiếng hét của nó vang lên làm 4 người con trai kia giật mình. Họ nhanh chóng dừng ngay cái cuộc cãi nhau không có hồi kết đó trước khi nó nổi nóng! Nó tuy hiền hiền ngô nghê như con nít vậy thôi nhưng 1 khi bà chị này nổi đoá lên thì phải biết... Thôi, giữ lấy cái mạng của mình đã rồi hãng hay^^!

Nó đã chán nản với cái cạnh anh em nhà này gặp nhau là đả kích nhau rồi! Tuy là anh em ruột thịt của nhau nhưng chưa bao giờ nó tìm thấy được 2 chữ "đoàn kết" ở trong 4 con người này. Đả kích, kích đểu, thậm chí là dùng đến cả nắm đấm, đó chính là "ngôn ngữ giao tiếp" quen thuộc của 4 chàng công tử đào hoa của gia tộc họ Hoàng này đây!

Hzzzz...... Đúng cạn lời với anh em nhà này mà-.-....

-7h hơn rồi đấy các anh!-nó ngán ngẩm nói-Em đói đến rã ruột gan rồi đây này!

-Em đói rồi thì chúng ta đi ăn tối thôi!-Nathan cười nói. Anh liền cúi xuống bế thốc nó lên khiến nó ú ớ không nên lời:

-Ơ Nathan, thả em xuống....

-Anh thả em là em nhập viện ngay tức khắc đấy. Biết diều thì nằm yên đi nhóc con!-Nathan mang bộ mặt nguy hiểm đi nhìn nó khiến nó đỏ hết mặt lên vì ngượng. Thôi thì đành vậy, có từ cầu thang xuống nhà bếp thôi mà.... Không sao!!!

-----Sáng ngày mai-----

Bình minh dần dần hiện lên trên dải đất hình chữ S, ánh nắng muôn màu chạy nhảy trên khắp các cành cây, kẽ lá, tung tăng nô đùa trên khắp các cung đường của Tổ quốc. Nắng còn hồn nhiên đùa nghịch trên gương mặt đẹp tựa điêu khắc của 1 chàng trai có mái tóc vàng hanh đang say giấc ngủ....

-Chết tiệt!-Nathan bực mình nằm úp xuống, lấy chiếc gối mình đang nằm che đầu mình lại mà nói-Vừa mới chợp mắt được tý thì bị nắng chiếu vào...Ai đó kéo rèm cửa lại hộ tôi với!

Tối qua do "di chứng" sau chuyến đi dài nên Nathan không sao mà ngủ được. Sáng ra anh mới chợp mắt được tý thì bị ánh nắng bình minh chiếu vào làm cho tỉnh ngủ mới khổ-.-

ROẸT.... Tiếng rèm cửa được ai đó kéo lại vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng lấy màu vàng làm chủ đạo...

-Cảm ơn.....

Mắt Nathan bỗng nhiên mở to ra sau khi 2 chữ "cảm ơn" được anh phát ra. Từ từ đã, anh đang ở trong phòng 1 mình cơ mà? Sao lại có người kéo rèm hộ mình??? Chẳng nhẽ là bọn trộm lưu manh mà dạo gần đây TV hay nhắc đến?

Vô lí!

Trộm thời nay tốt bụng tới nỗi lẻn vào trong phòng anh rồi kéo rèm lại cho anh ngủ tiếp à? Còn nữa, hệ thống an ninh của gia tộc họ Hoàng này cực kì tốt với hơn 20 chiếc camera bảo vệ quanh nhà và 1 rào điện an ninh loại nhỏ (đủ làm ngất đối phương thôi) bao vây quanh cổng nữa, làm gì có chuyện trộm lẻn vào trong nhà!

Quá phi thực tế!

Vậy thế ai đã kéo rèm lại cho anh?

Nathan nhanh chóng ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng của mình. Hình ảnh người con gái trong trang phục thể dục thể thao đang cười khúc khích, đứng ở cuối giường anh làm anh ngạc nhiên...

-Ơ Tường Vy, em vào đây bằng cách nào vậy?-Nathan đưa gương mặt ngố tàu ra nhìn nó-Anh khoá cửa phòng lại rồi mà?

-Có cái đầu anh khoá ý!-nó thở dài rồi ngồi xuống cái ghế gần đó mà nhìn anh.

Dù có hoàn hảo đến đâu thì mỗi con người chúng ta cũng phải có ít nhất 1 vài tật xấu khó sửa...và đương nhiên là Nathan cũng không ngoại lệ^^! Tật xấu khó sửa nhất của anh chính là chẳng bao giờ đóng cửa phòng của mình lại khi ngủ-.- Nó trước có nói anh rất nhiều lần về cái khoản này rồi, nhưng mà có được đâu! Nathan vẫn chứng nào tật đấy, thậm chí là cái tật xấu này càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tệ hại hơn mới chết dở-.- Trước đây anh chỉ quên đóng cửa phòng mình thôi, bây giờ anh quên luôn cả đóng cửa sổ, quên luôn cả kéo rèm cửa nữa-.- Nói chung trong phòng của Nathan có bao nhiêu cửa thì tưng đấy cái cửa không một cái nào được anh đóng lại!

-À anh quên mất^^!-Nathan gãi đầu gãi tai nhìn nó mà nói

-Sao cái tật xấu kì lạ của anh càng ngày càng tệ vậy Nathan?

-Làm sao anh biết được! Nói thật là anh chẳng quan tâm gì đến mấy cái cửa đó cả, mở ra cho thoáng phòng chẳng phải hơn à!-Nathan bắt đầu bào chữa cho cái tật xấu khó sửa của mình

-Hzzz.... Ạ anh!-nó hết cách nhìn anh chàng trước mặt mình-Anh phải sửa dần đi chứ, cứ cái đà này tương lai em không có chị dâu mất thôi!

-Làm gì có chuyện đó!-anh cười nói-Sau này không ai lấy anh thì em lấy anh luôn nhé?

-Không. Bao. Giờ!-nó đứng dậy cốc vào trán anh 2 cái rồi nói tiếp-Chúng ta là anh em nuôi mà anh em nuôi thì không được lấy nhau...

-Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói anh là anh nuôi của em và em là em nuôi của anh, nếu có thì chỉ có 3 thằng kia nhận em thôi! Em hiểu chứ?

-Thôi đừng trêu em nữa Nathan.....-nó cười nói, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm trọng và chân thật của anh thì nụ cười đó chợt vụt tắt đi. Anh nói từ trước đến nay anh chưa bao giờ coi nó là em gái? Vậy thế anh coi nó là gì trong suốt 10 năm nó ở nhờ nơi đây?

-Tường Vy, anh có chuyện này muốn nói với em!-Nathan nói rồi bước xuống giường, đứng trước mặt nó. Gương mặt điển trai của anh đẹp lung linh trong ánh nắng ban mai của tiết trời tháng 8, đôi mắt màu nâu huyền bí của anh như xoáy sâu vào trong tâm trí nó. Đứng trước mặt nó bây giờ không phải là 1 Nathan đùa dai, nhăn nhở kiểu trẻ con và hay chọc giận người khác nữa mà là 1 chàng trai có vẻ ngoài lãnh đạm, gương mặt anh lúc này như mang 1 tâm trạng nào đó khiến nó cảm thấy có chút lo sợ. Nó sợ cái thay đổi đột ngột của anh, từ 1 chàng trai vui vẻ, dễ gần, thích chọc ghẹo người khác bỗng chốc biến thành một con người hoàn toàn khác chỉ trong 1 lời nói. Nó sợ rồi cái lịch sử thứ 2 sẽ lặp lại trong cuộc đời nó một lần nữa.......

-Nathan...-nó ngạc nhiên khi anh vòng tay ra sau ôm nó vào lòng. Cái hành động này càng khiến tâm trạng nó trở nên rối bời hơn bao giờ hết....

Cái quá khứ tồi tệ đó chẳng nhẽ lại xảy ra thêm một lần nữa sao?

Làm ơn đừng nói gì cả Nathan! Em không muốn nghe lời đó thêm bất cứ lần nào nữa, một lần đối với em là quá đủ rồi.....

-Lặng im....để nghe anh lời anh nói....

-----Tại bệnh viện-----

Cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ già hơn 50 tuổi với kinh nghiệm đầy mình lặng lẽ bước ra nói với người phụ nữ đang đứng ở gần đấy:

-Yên tâm! Con của chị sẽ không sao đâu...

Gương mặt của người phụ nữ đó dãn ra trông thấy. Nụ cười hạnh phúc nhanh chóng nở trên môi của cô...và cũng nhanh chóng biến thành nụ cười chua chát khi vế sau của câu nói "con chị sẽ không sao đâu" của vị bác sĩ đó vang lên:

-...nếu như cậu ta qua được đêm nay!

-Sao lại như vậy bác sĩ? Sao ông nói là cậu ta sẽ qua khỏi sau ca phẫu thuật đó mà? Sao bây giờ lại là qua được đêm nay?-1 chàng trai trẻ có gương mặt điển trai nhanh chóng bước đến đỡ lấy người phụ nữ đang có nguy cơ "gục ngã" tại đây mà lên tiếng hỏi vị bác sĩ đó

-Vì trường hợp của cậu thanh niên này là trường hợp hiếm gặp... Căn bệnh lạ mà cậu đang mắc phải vẫn chưa đưa ra được vắc_xin đặc hiệu để trị tận gốc!

Bác sĩ nói rồi bước đi. Chàng trai nhanh chóng dìu người phụ nữ ngoài 40 tuổi đó ngồi xuống cái ghế gần đó...

-Cô không sao chứ?

-Vì sao ông trời lại thích trêu ngươi cô như vậy chứ Will? Thằng bé có tội tình gì, sao ông trời lại bắt nó chịu khổ như vậy?-người phụ nữ đó khóc không ra nước mắt nhìn chàng trai ngoài 20 tuổi đang ngồi cạnh mình

-Đừng như vậy mà cô Phương!-anh lên tiếng trấn an tâm trạng của cô-Edric nhất định sẽ không sao đâu mà!

-...

-Cô đừng bi quan như vậy. 1 người mẹ mà như vậy thì đứa con của cô ấy sao có thể sống được chứ! Con tin rằng Edric, cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cô buồn như này đâu cô! Cô hãy mạnh mẽ lên!

-... Cảm ơn con nhiều lắm Will! Nhưng xin con...hãy để cô 1 mình được không?-bà Phương cười buồn nhìn anh.

-Vậy con đi vào xem Edric thế nào!

William nói rồi cất bước đi. Bầu không khí tĩnh lặng cứ thế bao trùm lấy hành lang trước cửa phòng phẫu thuật, bao trùm lấy cơ thể của người phụ nữ ngoài 40 tuổi đang tuyệt vọng ngồi đó...

Mạnh mẽ ư?

Bà không thể...bởi vì bà đã mệt quá rồi! Mất đi người chồng khi ở tuổi đời 25 đã là 1 nỗi mất mát quá lớn đối với bà, giờ đứa con trai duy nhất mà bà có lại đang trong tình trạng không rõ sống chết thì hỏi xem bà còn có thể mạnh mẽ được nữa không?

Bà Phương chậm rãi lôi chiếc điện thoại trong túi xách mình ra, mở nhanh về phía cuối cùng của danh bạ, bà lấy tay bấm gọi cho 1 số...

Tiếng chuông đổ, chưa cần biết đầu dây bên kia có người nghe hay không, bà Phương liền nở nụ cười buồn mà cất thành tiếng nói....

-Xin con...hãy giúp cô...Tường Vy....