Khi thời tiết dần nóng lên, Thủy Quang giảm bớt số lần chạy bộ vào sáng sớm, sức khỏe của cô không được như mấy năm trước. Khi mười mấy tuổi dồi dào tinh lực, sau hai mươi tuổi thì năm sau kém hơn năm trước, cộng với chuyện… sau khi bỏ cái thai chưa được hai tuần tuổi, cô đã bị ốm nặng, vì thế sức khỏe càng kém hơn. Lúc đó cô luôn
nghĩ, có thể là ông trời đang trừng phạy cô, trừng phạt cô gϊếŧ hại một sinh mệnh một cách tuyệt tình như vậy.
Chạy bộ xong tắm rửa, khi Thủy Quang ra ngoài thì nhận được điện thoại của tài xế taxi. Đối phương giới thiệu mình là ai rồi nói rõ chuyện giải quyết bảo hiểm tai nạn xe, ông ta cần xử lý vấn đề với phía cô trước rồi mới có thể đến công ty bảo hiểm lấy tiền bồi thường. Thủy Quang gần như quên mất còn có chuyện này, đối phương nhắc cô mang theo một số giấy tờ cần thiết, sau đó hẹn thời gian đến đội cảnh sát giao thông giải quyết. Vụ tai nạn xe này không có tranh chấp gì nên cũng chỉ là xử lý theo thông lện mà thôi.
Khi gặp người tài xế đó, Thủy Quang đưa tất cả bệnh án và giấy tờ lúc nằm viện của mình và Tư Lam cho ông ta.
Ông ta lật xem một lượt rồi hỏi cô với vẻ khó hiểu: “Cô Tiêu, giấy tờ của cô và đứa trẻ đều ở đây rồi, vậy của chồng cô đâu? Chẳng phải cậu ấy bị thương nặng nhất sao?”
Thủy Quang chỉ cảm thấy trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, đến sự hiểu lầm của đối phương cũng mặc kệ, hồi lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại. “Cái gì mà bị thương nặng nhất? Anh ấy bị thương ở đâu?”
Đối phương có chút nghi hoặc nhìn cô, lẽ nào họ không phải một gia đình? Nhưng thấy cô gái trước mặt đang vô cùng căng thẳng, ông ta ngập ngừng lên tiếng: “Bả vai của cậu ấy bị cành cây đâm xuyên qua.”
Thủy Quang phát hiện ra giọng nói của mình hơi run rẩy: “Khi đó tôi hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì… phiền ông nói lại rõ ràng một chút.”
Đối phương sững sờ, nói: “Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, khi đó chiếc xe đâm vào thân cây lớn bên đường, phía bên phải bị đâm đến biến dạng, tôi chỉ nhìn thấy có cành cây từ ghế phụ đâm xuyên vào, nhắm vào đúng vị trí của cô, cậu ấy liền dùng thân thể để che chắn, bả vai bị đâm xuyên, máu không ngừng chảy ra, tôi cũng tưởng rằng…” Ông ta muốn nói cánh tay này chắc tàn phế rồi, nhưng thấy sắc mặt của người đối diện, giọng nói dần dần dừng lại.
Thấy cô đờ đẫn đứng ở đó, ông ta hỏi thăm dò: “Cô vẫn ổn chứ?”
Ổn? Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi cô không ổn… Cô chỉ cầu… nếu có kiếp sau, sẽ không yêu ai nữa.
Die nda nl equ ydo n