Thân hình Tiêu Viêm chậm rãi đáp xuống đỉnh núi của hậu sơn. Ôm quyền với Dược Lão đang mỉm cười ngồi xếp bằng trên một tảng đá, nói: "May mắn không làm nhục mệnh."
Nghe được lời này của Tiêu Viêm, Phong tôn giả bên cạnh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Giơ ngón tay cái lên với Tiêu Viêm: "Hay lắm nhóc!"
"Không sao chứ?" Dược Lão cười hỏi.
"Cũng coi như hữu kinh vô hiểm." Tiêu Viêm nhún vai, kể đại khái những gì đã diễn ra trong di tích.
"Lại là lũ Hồn Điện đó." Dược Lão gật nhẹ đầu, hàn quang trong mắt lão lóe lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.Truyện FULL
Tiêu Viêm cười cười, búng ngón tay ra. Một hộp gỗ xuất hiện rồi bay đến trước mặt Dược Lão. Nắp hộp tự động mở, lộ ra trái cây màu vàng lớn bằng một đứa trể sơ sinh.
"Đúng là Hồn Anh Quả, lại còn là Kim phẩm Hồn Anh Quả có phẩm chất tốt nhất nữa!" Nhìn trái cây màu vàng này, dù lấy định lực của Dược Lão cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, Hồn Anh Quả có hai cấp bậc là Ngân phẩm Hồn Anh Quả và Kim phẩm Hồn Anh quả. Dược tính của Kim phẩm mạnh hơn Ngân phẩm rất nhiều. Mà Hồn Anh Quả mà Tiêu Viêm tìm được ở khu rừng viễn cổ kia lại đúng là Kim phẩm.
"Có Kim phẩm Hồn Anh Quả này, phần căn nguyên hồn khí bị hao tổn của ngươi nhất định sẽ được bù đắp hoàn toàn." Phong tôn giả vuốt râu cười nói.
"Lão sư, hôm nay người nên bế quan luôn đi. Tranh thủ thời gian bù đắp hồn khí, đến lúc đó có thể bắt đầu luyện chế thân thể rồi…" Tiêu Viêm khẽ nhắc nhở.
Dược Lão mỉm cười nhìn Tiêu Viêm. Đột nhiên lão nhẹ giọng nói: "Con có nhớ phụ thân mình không?"
Nghe Dược Lão đột nhiên nhắc tới việc này, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, trong mắt hắn xuất hiện sự vẻ náy sâu đậm. Tiêu Chiến là cha hắn, trong người của cả hai đều chảy xuôi một dòng máu. Từ khi còn nhỏ, ông đã hết lòng chiều chuộng, ngay cả thời điểm tăm tối nhất trong cuộc đời hắn, sự sủng ái này vẫn không hề thay đổi. Tất cả chỉ có một lý do, họ là cha con!
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng không có bất kỳ thứ gì có thể làm nó phai mờ.
Tính ra, thời gian cha rơi vào tay Hồn Điện còn lâu hơn cả Dược Lão. Năm đó, khi ông bị bắt, Tiêu Viêm còn là một thiếu niên bồng bột, đơn thương độc mã xông vào Vân Lam Tông. Tiêu Chiến rất kỳ vọng vào đứa con út này, ông luôn tin rằng Tiêu Viêm sẽ thay đổi Tiêu Gia, dẫn dắt gia tộc suy tàn này trở nên cường đại.
Giờ Tiêu Viêm đã là cường giả có tiếng tăm ở Trung Châu. Nếu đặt ở Gia Mã đế quốc thì đã đủ trở thành tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Từ một góc độ khác, hắn đã hoàn thành sự kỳ vọng của Tiêu Chiến đối với hắn. Nhưng Tiêu Chiến lại vẫn chưa được nhìn thấy cảnh con mình hóa rồng bay cao này.
"Con sẽ cứu cha con. Đây là lời hứa của con với đại ca và nhị ca. Nếu còn chưa cứu được, con không có mặt mũi nào quay về gặp họ." Tiêu Viêm khẽ nói, trong giọng có chút khàn khàn. Tòa núi lớn Hồn Điện này vẫn đè nặng trên vai hắn từ lúc còn non nớt đến tận khi trưởng thành. Nhưng may mắn hắn đã không sụp đổ, ngược lại còn phát triển nhanh chóng dưới sự áp lực đó, cho đến tận ngày nay.
"Ta sẽ giúp con, dù có phải liều cái mạng già này đi chăng nữa." Dược Lão vỗ nhẹ lên vai Tiêu Viêm, cười nói: "Nếu cha con có thể nhìn thấy con bây giờ, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Tiêu Viêm cười cười, cố nén cảm giác chua sót trong lòng xuống, chợt hỏi: "Lão sư, người có biết cha con bị Hồn Điện giam giữ ở chỗ nào của Trung Chầu không?"
"Không có ở Trung Châu…" Dược Lão lắc đầu đáp.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, cau mày nói: "Con không hiểu lắm?"
"Ta cũng không hiểu vì sao Hồn Điện lại coi trọng cha con đến vậy. Nguyên nhân thuyết phục nhất chính là miếng Cổ Ngọc trên người con." Dược Lão cũng hơi nhíu mày, nói: "Cổ tộc có Cổ Giới, mà nội tình và thực lực của Hồn Điện cũng chẳng thua gì Cổ tộc."
"Lão sư, ý người là Hồn Điện cũng có không gian riêng?" Tiêu Viêm kinh hãi hỏi.
"Hồn Giới!" Dược Lão khẽ gật đầu, thấp giọng nói.
"Nhưng người biết sự tồn tại của Hồn Giới thì dù nhìn khắp Trung Châu cũng chẳng có mấy ai. Cho dù là cửa vào, ngay cả ta cũng không biết…"
"Cha con bị giam tại Hồn Giới?" Tiêu Viêm trầm giọng nói.
"Ừm!"
Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, ngón tay nhẹ nhàng ma sát vào Nạp Giới. Một miếng Cổ Ngọc lặng lẽ xuất hiện, Đà Xá Cổ Đế Ngọc, mục tiêu của Hồn Điện. Nhưng giữ nó nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa cảm giác được nó có tác dụng gì đặc biệt. Ngoại trừ lần tu luyện dưới đáy tháp của Già Nam Học Viện, miếng Cổ Ngọc này có một chút dị động, từ đó đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện lần thứ hai.
"Hồn Điện này khổng lồ mà thần bí. Qua sự điều tra bí mật của ta, nghe nói trước kia nó còn được biết đến dưới một cái tên khác…" Dược Lão híp mắt lại, nhẹ giọng nói: "Hồn Tộc!"
"Hồn Tộc?"
Tay nắm Cổ Ngọc của Tiêu Viêm hơi run lên, bật thốt: "Không lẽ nó giống với Cổ Tộc, được truyền thừa xuống từ thời viễn cổ?"
"Cái này ta cũng không chắc… Nhưng cô vợ nhỏ kia của con chắc sẽ biết được vài tin tức giá trị." Dược Lão lắc đầu thở dài. Càng tiếp xúc lại càng cảm thấy thế lực này thần bí mà cường đại đến mức nào.
"Huân Nhi sao…" Tiêu Viêm gật nhẹ đầu.
"Những điều ta có thể nói cho con biết chỉ có vậy. Nhưng bất kể tương lai con và Hồn Điện thế nào, lão sư vẫn sẽ đứng về phía con. Cho dù phải liều cái mạng già này."
Dược Lão mỉm cười, vỗ vỗ lên vai Tiêu Viêm. Sau đó lão cầm lấy hộp gỗ, thong thả bước xuống núi.
Nhìn bóng lưng Dược Lão và Phong tôn giả dần biến mất, Tiêu Viêm cũng nở nụ cười, thở dài một tiếng. Ngẩng đầu nhìn trời, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kiên nghị.
"Cha, cho dù Hồn Điện mạnh đến mức nào, con cũng sẽ cứu người ra. Chờ con!"
Sau khi giao Hồn Anh Quả cho Dược Lão, lão liền bế quan ngay lập tức để bổ sung căn nguyên hồn khí đã bị tổn thất. Đến lúc khôi phục, không chừng còn có hi vọng đột phá cánh cửa của cảnh giới Đấu Thánh kia nữa.
Mà sau khi Dược Lão bế quan, nhóm người Tiêu Viêm cũng nghỉ ngơi hồi phục vài ngày. Trong mấy ngày này, đám người Mộ Thanh Loan cũng trở về Tinh Vẫn Các. Sau khi nghe được nhiệm vụ đã hoàn thành, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, đem trạng thái khôi phục đến toàn thịnh. Lúc này, Tiêu Viêm lại bắt đầu đau đầu, nguyên nhân chính là độc tố trong cơ thể Thanh Lân.
Đế Mãng Thực Tâm Độc là kịch độc nổi tiếng ở Trung Châu. Tục truyền, loại độc này không có thuốc giải. Nhưng giống như Tiêu Viêm đã nói, những loại độc chưa giải đc chẳng qua là chưa tìm ra cách mà thôi. Vì vậy, hắn chôn đầu tìm kiếm trong đống sách của Dược Lão, thậm chí còn mượn cả Thất Thải Độc Kinh của Tiểu Y Tiên để tham khảo một phen.
Nhưng tuy nói bị loại kịch độc này làm đau đầu, nhưng ông trời không phụ người có tâm. Sau khi mò mẫm năm ngày, rốt cuộc Tiêu Viêm cũng tìm ra một phương pháp để giải độc.
Hậu sơn Tinh Vẫn Các, một sơn động yên tĩnh lạnh lẽo. Trong sơn động có một hồ nhỏ do nham thạch tạo thành. Giờ phút này, nước trong hồ đang sôi lên ùng ục, nhìn như đang bị một cái lò khổng lồ nung nóng vậy.
Bên cạnh hồ, Tiêu Viêm lấy một ít thuốc bột ra từ Nạp Giới, sau đó rắc xuống hồ. Đến khi nước trong hồ dần chuyển thành màu đỏ nhạt hắn mới dừng tay lại. Khẽ vung tay lên, một bình ngọc nhỏ xuất hiện. Bên trong có một luồng năng lượng tinh thuần đậm đặc như thực chất vậy.
"Ô!"
Nhìn bình ngọc này, tiểu thú màu trắng trong l*иg ngực Tiêu Viêm khẽ kêu lên một tiếng. Vẻ mặt nó giờ đây cực kỳ uể oải, ngay cả màu da cũng ảm đạm đi rất nhiều.
"Yên tâm đi, về sau sẽ bù cho ngươi…" Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, lấy vài viên đan dược ra nhét vào trong miệng tiểu thú, lúc này nó mới tươi tỉnh lên một chút.
Thấy thế, Tiêu Viêm mới thở ra một hơi, hắn hao tâm tổn sức mãi mới ép được vật nhỏ này xì ra một chút máu.
"Ục ục!"
Bình ngọc hơi nghiêng, một chất lỏng màu bạc từ từ chảy xuống hồ. Nhất thời, những tiếng ùng ục vang lên liên tiếp như pháo nổ. Mà tùy theo loại chất lỏng này chảy xuống hồ, một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần cũng truyền ra từ trong nước.
"Thanh Lân, cởi bỏ quần áo rồi tiến vào hồ đi. Nếu có thể hấp thu những năng lượng này thì ngươi sẽ ổn định được cảnh giới Đấu Tôn." Tiêu Viêm cất bình ngọc đi, nghiên đầu cười với Thanh Lân bên cạnh.
Nghe vậy, Thanh Lân hơi ngẩn ra, sau đó đỏ bừng mặt.
"Ta hiểu rồi." Nhìn thấy bộ dạng của nàng, Tiêu Viêm cười cười, quay người sang chỗ khác, nói: "Vì phải tùy thời thêm vào vài loại thuốc nên ta không thể rời đi."
"Ừm!"
Thanh Lân đỏ mặt, ừm một tiếng nhỏ như muỗi kêu, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, chỉ nghe thấy "phốc" một tiếng, nàng đã nhảy vào trong hồ.
Nghe được tiếng nước, Tiêu Viêm mới quay đầu lại nhìn vào trong hồ. Thanh Lân chỉ lộ ra mỗi phần đầu, mái tóc bị nước làm ướt sũng, bám lại trên mặt, càng làm cho nàng thêm phần duyên dáng quyến rũ.
"Tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thu dược lực trong nước." Tiêu Viêm ôn hòa nói.
Nghe được giọng nói êm tai của Tiêu Viêm, sự ngại ngùng và khẩn trương trong lòng Thanh Lân mới từ từ yếu bớt. Nàng khẽ nhắm hai mắt lại, chậm rãi tiến vào trạng thái tu luyện.
Thấy vậy, Tiêu Viêm mới hài lòng mỉm cười, vừa muốn quay đi thì ánh mắt đột nhiên dừng ở phía lưng trái của Thanh Lân. Nơi đó mơ hồ có một hình xăm thần bí, nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra là một con rắn lớn, nhưng điều lạ là con rắn này lại có tới chín cái đầu.
Khi Tiêu Viêm ngạc nhiên nhìn vào hình xăm này thì một cái đầu trong số chín cái kia chợt mở hai mắt ra. Một luồng khí tức hung lệ chợt bùng phát lên từ trong lòng Tiêu Viêm, làm cho hai mắt hắn đỏ lên như máu.
"Hộc.,,"
Vẻ hung lệ chợt xuất hiện đã làm Tiêu Viêm cảnh giác, thân hình hắn vội lui lại, hai mắt cũng dời ra khỏi hình xăm kia.
Ánh mắt Tiêu Viêm lúc này mới dần trở lại bình thường. Nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng hắn tràn đầy vẻ kinh hãi. Tại sao trên người Thanh Lân lại có hung vật như vậy?