Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 40: Hoàng tước (2)

- Vậy theo ý kiến của ngươi, lúc này ta nên làm gì bây giờ!

Vương Đức Nhân ngẫm nghĩ một chút, biết phán đoán của Khuất Thương cơ bản đúng. Cho dù trong thời gian ngắn có thể đánh bại Trình Danh Chấn và Vương Phục Bảo. Sau đó Đậu Kiến Đức tìm tới tận cửa, y vẫn khó sống yên ở Minh Châu. Nếu Lý Mật có thể trượng nghĩa viện thủ thì tốt, nhưng lúc này Lý Mật bị Lý Trọng Kiên đánh cho đến tự lo cho mình chưa xong, có thể chia binh ra giúp y đoạt lại địa bàn sao?

- Lấy bất biến ứng vạn biến.

Khuất Thương cười đáp lại,

- Ngươi còn không phải không biết ý đồ của Trình Danh Chấn đến sao? Rõ ràng làm ngươi hồ đồ, nói là đến giúp hắn đối phó quan quân, hắn chẳng lẽ lại đến tìm ngươi đối chất sao?

- Cái này?

Vương Đức Nhân tuy rằng làm việc xấu, nhưng da mặt lại không dày đến mức nói năng bừa bãi nông nổi.

- Đánh hay là không đánh, ngươi hãy nhanh chóng ra quyết định. Càng chậm chạp, càng dễ bị người khác tìm được sơ hở!

Khuất Thương hung hăng trợn mắt nhìn y, lớn tiếng thúc giục.

Vương Đức Nhân bị ép buộc, bất đắc dic đành phai cưỡi ngựa chạy về phía trước trận. Chạy được một đoạn về phía trước, sau đó dừng hẳn ở tầm mũi tên lông vũ có thể bắn, hướng về phía Trình Danh Chấn, chắp tay thi lễ:

- Trình Đại đương gia đang ở đây, Vương mỗ có thể nói vài lời được không?

Trình Danh Chấn và Vương Phục Bảo nhìn nhau, bình tĩnh xuất trận

- Đây đúng là Vương Đức Nhân Đại đương gia núi Bác Vọng sao? Trình mỗ không thể nghênh đón từ xa, xin thứ tội!

- Khách khí, khách khí!

Vương Đức Nhân một bên bật cười ha hả, một bên giải thích,

- Vừa rồi ta vội vàng đuôtr gϊếŧ Tang Hiển Hòa, chưa kịp lại đây chào hỏi ngươi. Hiện tại các huynh đệ đều đã đánh xong, sợ làm cho hiểu lầm, cho nên nhanh chóng sang đây xem xem!

Ngoài miệng nói lời nghe rất hay, nhưng y lại nhất định không chịu nói xem số thị vệ trong phạm vi là bao nhiêu. Trình Danh Chấn biết rằng y có tật giật mình, lại cũng không muốn hỏng việc, cười cười, nghiêm nghị:

- Ta tạ Vương Đương gia trượng nghĩa viện thủ. Ân nghĩa hôm nay, Trình mỗ suốt đời này cũng khó quên!

- Chuyện nhỏ, chuyện nhoe, xem ngươi nói kìa!

Vương Đức Nhân lùi ngựa về phía sau, cười khiêm tốn.

- Nhắc tới chuyện này cũng nên trách ta. Lúc trước đồng ý với ngươi đuổi theo Tang Hiển Hòa, kết quả không biết dùng người, không ngờ bị hắn ta đột phá vòng vây. Ta hiện về sau, tự tay chém được mấy tên, sau đó tiếp tục đuổi theo Tang Hiển Hòa. Không nghĩ tới lại đến chậm một bước, ngươi đã đánh cho Tang Hiển Hòa một trận, ta chỉ có thể quét tước chiến trường thôi!

- Hơn ba vạn quân quét tước chiến trường, Vương trại chủ thực là mất một khoản kinh phí lớn!

Không đợi Trình Danh Chấn nói, Vương Phục Bảo cướp lời đáp lại:

- Ta vừa rồi thấy ngươi bận rộn nên chưa hỏi, thế nào, ngươi có bắt được Tang Hiển Hòa không?

- Hổ thẹn, hổ thẹn!

Vương Đức Nhân cười khổ lắc đầu,

- Các huynh đệ nhất thời sơ sẩy, đã để cho hắn ta chạy thoát. Ôi, Trình đương gia cũng biết, thủ hạ ta mặc dù nhiều, lại không được mấy tên có thực tài. Vị huynh đệ kia nên xưng hô như thế nào? Đúng là một thiếu niên tốt!

- Dưới trướng Đậu Thiên Vương, tiên phong Vương Phục Bảo, chỉ là một tiểu lâu la, cũng không tư cách để lão xưng huynh gọi đệ!

Vương Phục Bảo biết rằng đối phương đang cố ý giả bộ hồ đồ, lạnh lùng đáp lại.

- Khách khí, khách khí!

Vương Đức Nhân trong lòng giận tới mức hơi nước bốc lên, nhưng trên khóe miệng vẫn cố cười.

- Đại danh của Tướng quân, tại hạ đã sớm nghe như sấm bên tai. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật sự là có phúc ba đời!

- Hóa ra ta có danh tiếng lớn như vậy!

Vương Phục Bảo cười ha hả,

- Vương đương gia đừng đùa để ta vui vẻ. Ta là một người ngay thẳng, không phân biệt được lời nào là nói dối lời nào là nói thật. Một khi đã bị ngài chọc cho đến mức không nhớ là mình đã ăn mấy bát cơm rồi, chẳng phải là phụ ý của ngài sao? Đúng rồi, ta nhớ trên đường bị mấy đám người chặn lại, lúc ấy không biết lai lịch của bọn họ, cho nên đã thu thập hết rồi. Nếu bên trong có thuộc hạ của ngài, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tội ta!

- Ừ

Không cần Vương Phục Bảo nói rõ, Vương Đức Nhân cũng đoán được, quân của mình ở lại chặn đường đám lâu la này toàn quân đã bị tiêu diệt rồi. Nếu không sẽ không bị Vương Phục Bảo gϊếŧ hết, thì sao chính mình lại không có tin tức gì. Y bây giờ là giả vờ câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói nên lời, chỉ có thể xấu hổ cười:

- Có thể do ta bố trí, cũng có thể do bảo trại ở địa phương bố trí. Đầu năm nay rối loạn quá, không ai biết rõ nữa! Vương Tướng quân thu thập cũng đã thu thập rồi, mặc dù là bọn họ bị oan uổng, cũng chỉ trách bọn họ bản lĩnh quá kém, thật sự không trách người khác được.

- Vậy là tốt rồi. Đậu Thiên Vương nhà ta cũng chưa từng nghĩ là sẽ giao đấu cùng Ngõa Cương quân. Chỉ có điều nghe nói Tang Hiển Hòa đột phá vòng vây của ngài chạy đến Bình Ân, không đành lòng để hà Bắc lục lâm mất đi một người tốt, cho nên mới vội vã phái ta đến hỗ trợ.

- Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều là Hà Bắc lục lâm mà ra, đều là huynh đệ cả!

Vương Đức Nhân thấy đối phương không có ý vạch mặt, nhanh chóng lái theo câu chuyện.

- Đậu Đại đương gia là người tốt. Trước đó vài ngày ta nghe nói y mang theo các huynh đệ đánh cho Quách Huyến một trận tơi bời. Đáng tiếc vì đường xa quá, ta không thể qua hỗ trợ được!

- Không dám làm ngài hao tâm tổn trí.

Vương Phục Bảo cười chắp tay,

- Nửa tháng trước quân ta đã tiêu diệt toàn bộ quân của Quách Huyến, cho nên mới có thể rat ay giúp đỡ lục lâm lâm đồng đạo. Nếu không, có thể bỏ hang ổ của mình không cần, để giúp người khác đòi lại đạo lý sao?!

- A!

Nghe được những lời ấy không chỉ Vương Đức Nhân có vẻ mặt kinh ngạc, mà ở sâu trong lòng Trình Danh Chấn cũng lo lắng không yên. Quận Thừa Trác quận Quách Huyến là người của Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên, quân sĩ dưới trướng rất nhiều, trình độ huấn luyện và trang bị đều tốt hơn quận binh hai huyện Thanh Hà Võ Dương cộng lại. Một đội quân mạnh và được võ trang như vậy mà bị Đậu Kiến Đức toàn diệt, Đậu Kiến Đức kia thực lực mạnh tới cỡ nào đây?

Nghĩ đến sau này mình còn muốn sống yên ổn ở Hà Bắc, Vương Đức Nhân không dám tranh giành hơn thua. Trên mặt lại nở nụ cười, a dua nói theo:

- Đậu Đại đương gia quả nhiên lợi hại, đến cả Quách Huyến cũng có thể thu thập được hết! Ngày đó Cao Sĩ Đạt đương gia chết trận, ta còn không biết Hà Bắc lục lâm làm sao để gượng dậy nổi? Không nghĩ tới trường giang sóng sau đè sóng trước, Đậu đương gia làm chủ, con đường của đoàn người lại ngày càng rộng mở hơn!

Nói gần nói xa, y đã đẩy Đậu Kiến Đức Hà Bắc lục lâm đ*o Tổng Biều Bả Tử lên một vị trí cực cao, còn Trình Danh Chấn đứng ở góc đối diện giống như một người rơm. Vương Phục Bảo nhanh chóng hiểu được hàm ý trong câu nói, nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:

- Đậu Thiên Vương nhà ta không có ý định kế thừa chức Tổng Biều Bả Tử của Hà Bắc lục lâm đ*o. Nếu không như thế, danh hiệu Thiên Vương của y chuẩn bị bị xóa trong một ngày gần đây. Y phái ta đến đây hỗ trợ, chỉ muốn cùng Trình Đại đương gia làm cho tốt. Cho dù khi Cao Sĩ Đạt lão đương gia còn tại vị, giữa đồi Đậu Tử và đầm Cự Lộc xảy ra rất nhiều chuyện không vui. Nhưng Đậu Thiên Vương không thể bởi vì điều đó mà không giúp đỡ, gánh vác một phần trách nhiệm. Cho nên y có thể bù đáp lại thì sẽ tận lực làm, cũng vì như vậy, nên gác hết chuyện không vui lại, ngày sau tìm cơ hội tính sau!

- Ý của Đậu Thiên Vương là gì?

Vương Đức Nhân chau mày, căn bản nghe không rõ đối phương đang nói cái gì. Nhìn trộm Trình Danh Chấn, thấy vẻ mặt đối phương cũng mê man, giống như đi vào một thung lũng không có đường ra.

- Ai, đúng là ta ngốc quá, ta nói lại lần nữa cho rõ nha!

Vương Phục Bảo gãi gãi sau gáy, bất đắc dĩ nở nụ cười,

- Kỳ thật ta cũng không hiểu lắm ý tứ của Đậu Thiên Vương. Nhưng trước khi đến đây, y đã thông báo mấy chuyện, thứ nhất, là tuyệt đối không để cho ngài làm Trình trại chủ bị thương. Nếu không, huynh đệ đồi Đậu Tử dù có liều mạng, cũng sẽ thay Trình trại chủ đòi lại công đạo!

Bị người ở phía trước chọc vào sống lưng, Vương Đức Nhân xấu hổ đỏ bừng mặt.

- Làm sao có thể như vậy, sao có thể như vậy chứ, ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta cũng đến đây trợ giúp Trình đương gia mà?

- Thứ hai chính là sau đó sẽ rút toàn quân về, tuyệt đối không để Trình trại chủ thêm phiền!

Những lời này, lại làm cho Trình Danh Chấn và Vương Đức Nhân không thể tin vào tai mình. Đậu Gia Quân là nhân lúc nhà người ta cháy mà đến hôi của đấy, chỉ là thủ đoạn của bọn họ cao minh hơn một chút, không đê tiện như Ngõa Cương quân. Mà hiện tại, Vương Phục Bảo lại nói sau khi giúp hắn xong sẽ rút hết quân, không ở lại ba huyện Bình Ân thêm một chút nào. Đây chẳng phải có ý là y cam tâm tình nguyện bị thua lỗ sao? Đến ngay cả mấy tiếng cảm ơn cũng khinh thường không thèm kiếm?

Nhìn mãi không hiểu mọi người đang nghĩ gì, Vương Phục Bảo cười nhìn nói, nhắc nhở tiếp theo của Đậu Kiến Đức:

- Thứ ba, Đậu Thiên Vương hy vọng có thể cùng Trình đương gia hiệp nghị, nếu các hào kiệt khác nguyện ý, cũng có thể tham dự. Chính là nói về việc đình chiến của Hà Bắc lục lâm, để chiến đấu với quan quân triều đình, xây dựng lại trật tự. Đậu Thiên Vương nói, đoàn người đã tàn sát nhau nhiều năm như vậy, cũng không có kết quả gì, lại có lợi cho quan phủ. Không bằng xóa bỏ hết thị phi ân oán trước kia đi, ngồi xuống thương lượng, kết làm một nhà. Về phần do ai làm chủ nhà, đoàn người có thể cùng đề cử. Mặc dù không ngĩ bị người quản thúc, cũng có thể duy trì tình hình bây giờ, không cần phải dùng đao kiếm để nói chuyện!

Không đợi Trình Danh Chấn và Vương Đức Nhân bày tỏ thái độ, Vương Phục Bảo nuốt nước bọt, giọng nói đột ngột được đề cao vài phần, nói tiếp:

- Đậu Thiên Vương còn nói, triều đình đã lụi bại, quần hùng thiên hạ phải đứng lên. Đoàn người nếu còn không nắm lấy cơ hội cùng nhau bàn chuyện đại sự, sớm muộn gì cũng bị người khác thu thập hết. Để người ngoài làm, không bằng các huynh đệ đem tính mạng ra cùng nhau làm. Đậu Thiên Vương còn nói, chúng ta không phải là kẻ tặc, ỷ thế ức hϊếp người mới là kẻ tặc! Chúng ta sinh trưởng đều là lương dân, là người Hà Bắc chân chính! Là do tên Hoàng đế khốn kiếp và lũ cẩu quan buộc chúng ta phải cầm đao lên. Chúng ta có thể đuổi cẩu quan đi, xây dựng lại trật tự. Chúng ta có thể giống Trình Đại đương gia xây xựng thái bình, chính mình cho mình một mảnh đất để an cư lạc nghiệp!