- Cửu đương gia lừa là mở cổng doanh trại.
- Cửu đương gia chiếm trại trước!
- Cửu đương gia…
Ngọn lửa chiến đầu tiên cháy lên, Lư Phương Nguyên đã bị tiếng kèn làm cho bừng tỉnh. Nhưng ông ta đủ bình tĩnh để hiểu ra bọn lâu la ồn ào báo tin cái gì.
- Sao lại có thể? Họ Trình rõ ràng là có hẹn trước với mình…
Túm lấy vạt áo tên lâu la cách mình gần nhất, ông ta rít lên:
- Không ngờ họ Trình lại lật lọng…
Tất cả những lời chỉ trích đều vô cùng xác thực, Trình Danh Chấn có báo hẹn trước với đầm Cự Lộc là báo thù cho Trương Kim Xưng. Nhưng mọi người ngủ trong trướng bao gồm cả Lư Phương Nguyên đều tự mình cảm thấy không được hợp lý. Trước khi bị Trình Danh Chấn phản bội, bọn họ đã từng không biết phản bội người khác bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần đều tìm được những lý do đầy đủ cho hành vi của mình, chưa bao giờ cho rằng cần phải tuân thủ lời hứa, Trình Danh Chấn cũng đáp nghĩa cho bọn họ như vậy. Bị lừa thì có thể trách mình sơ suất, tuyệt đối không có lý gì mà đi oán trách trời đất.
- Đại đương gia, mau đi thôi, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!
Không đành lòng nhìn thấy Lư Phương Nguyên tiếp tục lãng phí thời gian cho những vấn đề vớ vẩn, Đường chủ Lư Huyền quát lớn, y là cháu của Lư Phương Nguyên, cho nên mặc dù Lư Phương Nguyên tức giận cũng không thể gϊếŧ y được. Ông ta bỏ lại tên lâu la suýt nữa đã đè bất tỉnh gã mà trừng mắt lên:
- Tại sao phải đi. Người khác sợ tên tiểu tử kia chứ ta đây không sợ, nổi trống lên để ta cho các huynh đệ đi gặp tên họ Trình đó!
Mặc dù ngoài miệng thì nói dũng cảm nhưng động tác tay chân thì lại run rẩy bộc lộ tâm trạng lo lắng của ông ta. Cầm giáo dài trong tay định phóng ra cửa, đâm thủng trướng ngủ hai lỗ thủng, mới bừng bỉnh quay lại, lại lần nữa mắc ở cửa.
Không đợi cho Lư Phương Nguyên bình tĩnh trở lại, cả một đám người đều là thân tín của ông ta đã xông vào doanh trại, tay ôm lấy bụng kêu khóc thảm thiết:
- Đương gia, mau chạy đi. Đội Mạch Mao, đội Mạch Mao đang đến chỗ ngài!
- Đội Mạch đao?
Cái danh từ này đối với Lư Phương Nguyên có chút quen thuộc, nhưng ông ta không nhớ ra nổi rốt cuộc nó là cái gì, lền đặt tay lên bả vai kẻ thân tín:
- Cái gì, đội Mạch đao?
Không có ai đáp lại, tên thân tín kia đã ngã xuống ngay bên cạnh ông ta, hai mắt mở to, máu cháy cũng đã khô. Một đường đao dài rạch áo giáp mở toang, máu tuôn đỏ tươi, tựa như miệng quỷ.
Dù thường xuyên nhìn thấy chuyện sống chết nhưng những các tướng trong doanh trại vẫn cảm thấy quay cuồng. Qúa ác độc, binh khí quân địch quá ác độc, dù tránh được tử kiếp, nhưng theo máu toàn thân từ vết thương chảy ra vô tận, cũng không thuốc nào cứu nổi.
- Gϊếŧ Lư Phương Nguyên, báo thù cho Đại đương gia, tránh ra!
Tiếng hò hét càng ngày càng rõ gần như tuyên bố với quân địch. Lư Phương Nguyên cố sức lau miệng, kéo thanh giáo dài ra, những tâm phúc của ông ta trong doanh trại không dễ bị mấy câu nói này của kẻ địch mà sợ hãi đến mức mất hết sĩ khí. Chỉ cần các huynh đệ trụ được nửa canh giờ thì chắc rằng Dương Bạch Nhãn gần trong gang tấc trong chốc lát sẽ chưa thể đến kiếm tiện nghi ngay được.
Tuy rằng để Dương Bạch Nhãn ngồi ngư ông đắc lợi đối với Lư Phương Nguyên mà nói chẳng có điều gì tốt đẹp, nhưng có thể kéo theo cùng nhau hủy diệt Trình Danh Chấn cũng đủ khiến cho ông cảm thấy tinh thần vui sướиɠ.
- Thổi kèn, thổi kèn lên, lệnh cho các huynh đệ hướng về chỗ Đại đương gia!
Đường chủ Lư Huyền thấy chủ soái kiên trì không chịu chạy trốn, đành phải thay ông ta ra lệnh:
- Ô ô ô ô ô!
Những tiếng kèn vang lên trong quân, giống như dã thú rơi vào cạm bẫy vậy. Từng tử sĩ Lư gia quân tự chiến từ bỏ đối thủ và đồng bạn, kéo binh khí chạy về phía có tiếng kèn vang lên. Đại đương gia còn ở đây, Đại đương gia, Đại đương gia vẫn luôn nghĩ cách sinh tồn. Mạc dù Đại đương gia không nghĩ ra cách, Trình Danh Chấn vẫn chủ yếu nhằm về phía ông ta, mọi người cũng không cần phải chết ở nơi Đại đương gia không nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc, có hơn ba trăm0 thân tín của Lư Phương Nguyên được tập trung lại. Còn có cả những thân tín chạy từ đằng xa tới, Minh Châu Quân đuổi theo ở đằng sau lưng:
- Lư Tuấn, ngươi hãy đi tiếp ứng một chút, đừng để cho các huynh đệ bị gϊếŧ!
Lư Phương Nguyên định thần lại, tính toán vây chiến:
- Lư Giang, ngươi hãy mang mấy người bảo vệ phía sau doanh trại, đừng để cho cho quân địch xông từ phía sau lưng vào đây!
- Đi theo ta!
Trong ngoài đồng lòng Lư Tuấn cầm giáo dài lên dẫn theo hơn trăm thân vệ xông về phía địch. Lư Giang khá cơ linh đảo mắt, nháy mắt hiểu ý của Lư Phương Nguyên:
- Ta sẽ dùng kèn để thông báo cho ngài, Tam thúc, ngài hãy cẩn thận một chút!
- Đi mau, đi mau!
Lư Phương Nguyên vội vàng xua tay.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, không tổ chức chạy chốn thì sẽ thành mục tiêu săn bắt của đối phương. Lừa trước một đám người đi chết để ngăn cản quân địch, sau đó nhân lúc hai bên đang giằng co mà chạy trốn, như vậy mới mong có thể bảo toàn được tính mệnh.
Trong lúc nói chuyện, Lư Tuấn và hơn trăm thân vệ đi tiếp xúc với quân địch. Y thành thạo võ nghệ đã liên tục chém chết hai tên địch, chặn đến người thứ ba thì đột nhiên xuất hiện tình huống khác thường. Quân lính của Minh Châu Quân đột nhiên phân tán thành hai, một đội mặc áo gáp nặng cầm trường đao trong tay xông lên.
Đội Mạch đao! Không cần người khác phải giới thiệu, Lư Tuấn vừa mới nhìn binh khí kia đã hiểu. Chỉ thấy trường đao sáng sắc bén, nhanh như tia chớp. Các lưỡi đao từ bốn phía chằng chịt chém trong không trung, trong khoảnh khắc lâu la của Lư gia quân không trốn kịp đã bị chém thành thịt vụn.
Mấy tên tử sĩ Lư gia quân kết thành trận nhỏ, dựa lưng vào nhau cản đường đi của đối phương. Đội Mạch đao bổ từ trên xuống, cứ vai mà chém, thứ ba quét ngang, thứ tư chỉ chạy đầu gối. Đao sắc và máu cùng bay lên, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Chỉ mới một hiệp, các tử sĩ chết trận liên hoàn. Đội Mạch đao mặc áo giáp hạng nặng bước qua xác chết của bọn họ, dựng thẳng mũi đao lên, không nhanh mà cũng không chậm đi về phía trước.
Vừa mới đánh nhau trong thời gian ngắn, hơn ba mươi huynh đệ của Lư Tuấn đã chết, may mà còn chủ tướng kiên trì không lùi. Nhưng sĩ khí rõ ràng đã mất hết, y cầm binh khí trong tay cũng run rẩy không ngừng.
Có thể được đề bạt làm thân binh, đều là những người giỏi tìm trăm dặm mới được một người, chẳng những khỏe mạnh mà dũng khí cũng phải vượt xa người thường. Bọn họ không ai sợ chết, nhưng thảm cảnh mà đội Mạch Đao tạo ra thật đáng sợ. Một đám người không đơn giản như vậy mà là một cỗ máy gϊếŧ người, không biết ác ma nào tạo ra nó mang nó vào nhân gian, dầu bôi trơn cho nó chính là máu. Gϊếŧ càng nhiều người thì uy lực của nó càng lớn, sự vận hành lại càng thành thạo. Bất kẻ là kẻ nào nhào tới thì đều bị nghiền cho tan xương nát thịt.
- Ông đây liều mạng với chúng mày!
Lư Phương Nguyên đỏ bừng hai mắt, cắn răng hét trong giận dữ. Ông ta vung đao bức mở đối thủ, vọt về phía Ngũ Thiên Tích đang nắm Mạch Đao trong tay.
- Liều mạng à!
Dường như bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, tử sĩ Lư gia quân bừng kêu thảm thiết, cùng ở phía sau Lư Phương Nguyên giống như con thiêu thân lao vào lửa vậy. Lòng dũng cảm của bọn họ khiến cho Ngũ Thiên Tích phải khâm phục, nhưng lại không thể chậm trễ xoay chuyển trận Mạch Đao. Ba gã Mạch Đao thủ giậm chân tại chỗ, dùng mũi đao dài bức lui, hàng Mạch Đao thủ thứ hai cầm binh khí quét trúng sườn giáp của đối phương. Hàng thứ ba, hàng thứ tư sắp xếp dựa vào thao trận đã được tập luyện trước đó, không nhanh cũng không chậm. Máu thịt văng tung tóe, chân tay gãy đều rơi xuống. Tử sĩ Lư gia quân hoặc là chết hoặc là bị sợ tới mức phải vứt vũ khí chạy trốn. Một lát sau, trong trận chỉ còn một mình Lư Tuấn, toàn thân tất thảy khoảng có hơn hai mươi vết đao đâm trúng.
- Hảo hán, ngươi hãy đầu hàng đi!
Ngũ Thiên Tích thu đao lại, kèm theo vài phần kính phục khuyên bảo.
- Buông đao! Buông đao!
Theo động tác của Ngũ Thiên Tích, Mạch Đao binh cầm binh khí trong tay nhanh chóng được mở ra, bao vây thành một vòng lớn. Tác dụng của bọn họ chính là gϊếŧ chóc nhưng bọn họ không muốn lạm sát, đặc biệt là đối với những người có dũng khí, có bản lĩnh, đối thủ đáng được tôn kính.
Lư Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu, máu trong miệng không ngừng chảy ra khóe miệng. Vừa rồi trong khoảng khắc giao thủ, ít nhất là y chém ra bốn mươi đao, không trúng một gã đối thủ nào, trên người của mình lại không biết đã trúng bao nhiêu vết đao. Nếu không phải là được mặc áo giáp thì y đã sớm cùng với các huynh đệ của mình tan xương nát thịt rồi.
- Cho y được sảng khoái đi!
Ngũ Thiên Tích nhìn đối thủ một cái trầm giọng ra lệnh. Tên đầu sỏ của địch đang gần trong gang tấc, anh ta không có thời gian để do dự, điều duy nhất có thể làm cho đối thủ là cho y có được một cái chết tôn nghiêm. Hai gã tay cầm Mạch Đao phối hợp với anh ta xông lên, ánh đao chớp động không cho Lư Tuấn đủ sức chống cự, quay đầu nhìn lại, mũi đao đâm vào cơ thể. Y nhìn thấy tộc thúc mình được thân binh bảo vệ bỏ chạy về phía sau doanh trại.
Kết quả này y đã sớm đoán được, y nhắm mắt cảm thấy mãn nguyện.
- Lư Phương Nguyên chạy rồi, Lư Phương Nguyên chạy rồi!
Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải dẫn đầu phát hiện tình huống địch biến hóa, lớn tiếng thông báo về phía toàn quân.
- Mẹ kiếp! không biết xấu hổ!
Ngũ Thiên Tích nghe thấy vậy, tức giận chửi ầm lên. Trong suy nghĩ của anh ta, nếu đã là Đương gia của đầm Cự Lộc thì đương nhiên bản lĩnh của Lư Phương Nguyên dù không bằng Trình Danh Chấn nhưng ít nhất cũng sẽ giống như lúc trước Trình Danh Chấn khi gặp mình sẽ tạo cho mình chút khó khăn. Như vậy, anh ta cũng có thể thí nghiệm Đội Mạch Đao mới thành lập trên người Lư Phương Nguyên, bù lại chút oai uy trước đó của mình cái oai trước đó đã bị Trình Danh Chấn đánh bại.
Vậy mà Lư Phương Nguyên căn bản lại không để cho anh ta có cơ hội này. Không ngờ còn chẳng quan tâm tới tính mạng của người thân nhảy lên lưng ngựa chạy trốn. Đội Mạch Đao đều mặc áo giáp hạng nặng, sao có thể đuổi kịp với đồ chạy trốn vô liêm sỉ mặc quần áo nhẹ như không.
- Lư Phương Nguyên chạy rồi, các ngươi còn đánh cái gì. Buông binh khí, chuyện cũ sẽ bỏ qua!
Đám người Đoàn Thanh cũng lần lượt chạy tới, thấy chính chủ đã chạy trốn, họ vội vàng thông báo tin này cho toàn quân biết được.
- Lư Phương Nguyên chạy rồi, các huynh đệ, đầu hàng đi! Cửu đương gia sẽ không bạc đãi các ngươi đâu!
Vương Phi dẫn theo một đám huynh đệ, cùng hò hét lên.
Đã bị tiếng la hét nhắc nhở, rốt cuộc thì Ngũ Thiên Tích cũng ý thức được công đầu mà mình suýt nữa thì lấy được đã bay mất rồi, trong lòng anh ta giận dữ vô cùng:
- Gϊếŧ hết tất cả những kẻ không chịu buông vũ khí xuống cho ta!
Anh ta hét lớn, mang theo thanh Mạch Đao giơ lên nhằm đúng vào một đám lâu la cuối cùng còn sót lại đang dựa vào chỗ hiểm yếu kháng cự, máu bay tung tóe.