Loại tình huống xấu nhất này, Nguyên Bảo Tàng cũng từng nghĩ tới, nhưng hắn cũng không cho rằng tình thế sẽ thật sự trở nên xấu giống Ngụy Trưng phỏng đoán như vậy. Theo hắn biết, Hoàng Đế Bệ Hạ lần này bắc tuần, ở Tắc Thượng đàm phán với người Đột Quyết cũng không vui. Trong quan trường đều đồn đại, người Đột Quyết đã âm thầm nổi lên dã tâm, chỉ còn chờ tìm được cớ là tuyên chiến. Mà chiến sự nổ ra, Dương Quảng và rất nhiều trọng thần căn bản không kịp rút lui khỏi tiền tuyến. Đến lúc đó toàn bộ triều đình bị người tóm gọn rồi, giang sơn Hoa Hạ lập tức liền sụp đổ...
Cho dù Dương Quảng và người Đột Quyết không trở mặt. Quận Võ Dương giờ phút này bứt lên phản kỳ, quân Ngõa Cương cũng có khả năng rất lớn phải gặp áp lực chia sẻ. Nếu việc không ổn, Lý Mật sẽ bí mật an bài nhân sự đưa hắn và gia quyến đến Ngõa Cương, sẽ không để cho hắn một mình đối mặt với quá nhiều phiêu lưu.
Dường như có thể nhìn thấu tâm tư của Nguyên Bảo Tàng, không đợi hắn biện giải, Ngụy Trưng lại thở dài, tiếp tục nói:
- Chuyện trước sau bất quá là mấy tháng. Chỉ cần Lý Mật có thể ở núi Ngõa Cương trụ vững, bắt tay vươn hướng Hà Bắc, chúng ta nâng kỳ hưởng ứng, đám người Đậu Kiến Đức liền không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà đám người Đậu Kiến Đức không hành động thiếu suy nghĩ, lúc triều đình phái binh tiến đến đánh dẹp, là chúng ta có thể mượn oai danh của quân Ngõa Cương liên lạc giang hồ hào kiệt xung quanh, cùng nhau chống đỡ địch. Chỉ cần bảo vệ quận Võ Dương không thoát khỏi sự khống chế của đại nhân, trước mặt Lý Mật, ngài còn sợ không chỗ sống yên sao?
Ra tay sớm mấy tháng, cuối cùng chỉ là cái ân tình sưởi ấm trong ngày tuyết rơi", lại phải tay trắng chạy đến núi Ngõa Cương tìm kiếm che chở; ra tay muộn mấy tháng, liền có thể muốn địa bàn có địa bàn, muốn nhân khí có nhân khí. Trong đó đâu nặng đâu nhẹ, Nguyên Bảo Tàng một chút cân nhắc liền có thể được chia rõ ràng. Nhưng kia lại gặp phải đêm dài lắm mộng, hoặc là theo đầu rồng công bị người khác cướp phiêu lưu...
- Huyền Thành tính toán rất là lâu dài!
Suy đi nghĩ lại, Nguyên Bảo Tàng vẫn chưa có quyết định:
- Lão phu cũng không nguyện lập tức khởi binh, nhưng Pháp Chủ đã đưa thư tới thúc giục ta nhiều lần rồi...
- Nhưng dù sao giờ phút này Lý Mật cũng không ở Hà Bắc, không biết chúng ta gặp phải tình huống cụ thể. Hơn nữa mọi người đều biết, hắn là cái tính nôn nóng!
Ngụy Trưng phát hiện giọng điệu Nguyên Bảo Tàng đã buông lỏng, nhân cơ hội lại hạ một liều thuốc mạnh:
- Trước kia nếu như hắn chờ thêm vài ngày nữa, đợi khi đại quân chinh Liêu quyết đấu với người Cao Cú Lệ chặt đứt đường vận chuyển lương, bệ hạ căn bản không có cơ hội trở về Trung Nguyên. Năm đó nếu hắn không phải vội vã thúc giục Hàn Văn cùng tấn công mạnh thượng Lạc, uy hϊếp kinh sư, mà là đem một trăm ngàn đại quân lui về Động Đình hồ ở hướng nam, chỉ sợ nửa giang sơn Giang Nam cũng sớm không phải là tất cả Đại Tùy. Nhưng hôm nay Dương Huyền Cảm và Hàn Văn Tương cùng lần lượt binh bại đã chết, tuy rằng Lý Mật có thể chỉ lo thân mình, dù sao không có thể mọi chuyện đều như tính toán trước kia!
Nghe những lời ấy, sắc mặt của Nguyên Bảo Tàng nhất thời trắng bệch. Quả thật Lý Mật đã thay hắn sắp xếp xong xuôi đường lui, nhưng hai người Dương Huyền Cảm và Hàn Văn, lúc trước không phải là không tin tưởng mặc dù chiến bại, chính mình cũng có đầy đủ nơi đi có thể thoát đi tìm đường sống đâu. Bọn họ không hơn không kém mà tin tưởng Lý Mật, cho nên bọn họ đều chết hết, bị chết không rõ ràng. Hiện giờ lại đến lượt chính mình, là tỉnh táo sống nhưng mà mâu thuẫn hay là hạnh phúc vả lại hồ đồ mà đi mạo hiểm, quyết định như thế nào thật khó khăn.
- Đại nhân cẩn thận suy nghĩ một chút. Nhưng dù thế nào đi nữa, dù là núi đao biển lửa, cuối cùng thuộc hạ cũng cùng theo!
Nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Bảo Tàng âm tình bất định, Ngụy Trưng đoán ra đối phương còn đang do dự, cười thổ lộ.
- Ừ, ngươi đi về trước đi, sau khi ta suy nghĩ kĩ lưỡng, tự nhiên sẽ đi tìm ngươi!
Nguyên Bảo Tàng khoát tay áo, không yên lòng đáp lại. Trong nháy mắt, hắn lại cảm giác mình rất lơ là sơ suất rồi, nghiêng đầu đi, hướng về phía bóng lưng Ngụy Trưng hô:
- Huyền Thành, hôm nay...
- Đại nhân còn có chuyện gì?
Trong lòng của Ngụy Trưng co quắp một chút, mang theo vài phần tức giận quay đầu lại. Nguyên Bảo Tàng nháy mắt phát giác chính mình làm chuyện không đúng, không nên hoài nghi lòng trung thành của Ngụy Trưng, vội vàng cười giải thích nói:
- Hôm nay ngươi khuyên Ngụy Đức Thâm, không để cho hắn đi chuyến bờ bên kia nước đυ.c, thật sự là khuyên thật đúng lúc. Lão phu không nghĩ nhúng tay quá nhiều, để tránh cho Ngụy Huyện thừa hiểu lầm. Cho nên kính nhờ ngươi giúp hắn nhiều một chút, ít nhất tăng số người nhân sự đem bờ bên kia tình thế hỏi thăm rõ ràng, rồi mới quyết định tiếp tục xuất binh hay không!
- Đại nhân cứ việc yên tâm!
Sự thất vọng trong mắt Ngụy Trưng chậm rãi tan rã, đè thấp tiếng nói hứa hẹn:
- Thuộc hạ cái này phái người đi bên kia bờ sông tìm hiểu, không có cơ hội, quyết không để cho Đức Thâm xuất binh!
- Lão phu an tâm rồi!
Nguyên Bảo Tàng cười hiền hòa, lại khôi phục hình tượng trưởng giả thiện lương.
Ngụy Trưng có thể đoán được trong lòng Nguyên Bảo Tàng nghĩ cái gì, cười cười, xoay người đi ra. Trở lại phòng của mình, lập tức gọi tâm phúc, phái bọn họ đi thám thính kết quả bọn cướp sống mái với nhau bên kia Chương Thủy. Sau khi sắp xếp xong xuôi việc này, y liền đóng cửa từ chối tiếp khách, mỗi ngày muộn ra sớm về, ngoại trừ đến trong nha môn xử lý công vụ, không tiếp xúc nhiều quá với bất cứ ai.
Làm như vậy tự nhiên có thể hạ tới mức thấp nhất lòng nghi ngờ của Nguyên Bảo Tàng, bất đắc dĩ có người cố tình không có mắt. Mới qua hai ngày, liền trơ mặt ra tìm tới tận cửa rồi, thò đầu ra nhìn hô:
- Trưởng Sử đại nhân, Trưởng Sử đại nhân, gần đây ngài giống như công vụ rất bề bộn à?
- Giữa ban ngày ngươi không xử lý công vụ, tới đây tìm ta làm gì?
Trong lòng của Ngụy Trưng đang như thiêu đốt, nhìn thấy đối phương kia vẻ mặt a dua, lập tức kềm nén không được, trừng con ngươi quát lớn.
- Có, có chuyện, muốn mời, muốn mời Trưởng Sử đại nhân giúp một việc. Ha hả, ha hả!
Tiểu lại Thang Tổ Vọng ỷ vào việc quen mặt với Ngụy Trưng, mạo hiểm ánh mắt giống nhau đao, cười hì hì hướng trong phòng cứng rắn lách vào.
- Đứng ở nơi đó nói chuyện! Chỗ này của ta ngươi tùy tiện có thể ra vào sao?
Ngụy Trưng vỗ bàn một cái “Bốp”, lớn tiếng gầm lên.
Thang Tổ Vọng bị dọa đến khẽ run rẩy, lập tức đứng yên tại chỗ. Một chân trong cửa, một chân ở ngoài cửa, lảo đảo khom người:
- Đại nhân, đại nhân bớt giận. Việc gấp mà, thật là việc gấp mà!
- Đứng ở cửa cũng có thể nói, nơi này là phủ nha trọng địa, không có người tùy tiện hỏi thăm tin tức!
Ngụy Trưng không có biện pháp với tên khốn kiếp này, lạnh lùng ra lệnh.
- Hải hải, hải hải!
Thang Tổ Vọng đầu tiên là cười khan hai tiếng, dùng mắt thường ngâm thấy rõ ràng mọi nơi không có người ngoài, mới hạ giọng, lén lút khẩn cầu:
- Bảo Giáo Úy, chính là tên Hoàng Nha Bảo, muốn nhờ ta hướng đại nhân cầu tình, thả mấy tên tiểu nhị người của hắn bị nhốt ở bên trong cửa hàng!
- Hoàng Nha Bảo?
Ngụy Trưng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì giận tím mặt.
- Thật to gan, ngươi cho Ngụy mỗ là ai hả?
- Đại nhân, đại nhân!
Thang Tổ Vọng liên tục thở dài, e sợ bị lửa giận lan đến.
- Ta chỉ là thay hắn truyền tin, về phần có giúp hắn hay không, đại nhân đương nhiên đều có chủ trương.
Ngụy Trưng nhìn Thang Tổ Vọng liếc mắt một cái, đột nhiên mỉm cười:
- Ngươi rất nhiệt tình vì lợi ích chung à? Hắn không phải là bị giam lỏng sao? Như thế nào còn có thể tìm được ngươi đến?
- Đại nhân có điều không biết!
Thang Tổ Vọng lại nhìn nhìn mọi nơi, ra vẻ thần bí:
- Hắn ngày đó đích xác bị ngăn ở kho hàng lý. Nhưng chỉ qua mấy canh giờ, hắn liền từ kho hàng lý đột nhiên biến mất. Các huynh đệ lục soát khắp toàn thành cũng không tìm được hắn, kết quả chẳng ai ngờ rằng, hôm nay hắn lại tự xông ra!
- Một đám rác rưởi!
Ngụy Trưng vỗ án thật mạnh, thiếu chút nữa đã ném luôn cái bàn. Thang Tổ Vọng vốn đã nhân cơ hội nói chuyện nhón chân vào phòng, phát giác tình hình nguy hiểm, lại lảo đảo lui lại về phía ngoài mấy bước, khom người phụ họa:
- Quả thật là rác rưởi, một người còn sống sờ sờ ra đó mà tìm không thấy. Nhưng tự hắn ra đầu thú, các huynh đệ cũng không thể nào xem là tội phạm bỏ trốn mà gϊếŧ hắn được!
- Thật ra hắn cũng có vài phần dũng khí!
Ngụy Trưng cười lạnh gật đầu. Biến mất dưới cái nhìn chăm chăm tìm kiếm của mọi người, lại đột nhiên xuất hiện, chỉ có thần tiên có thuật ẩn thân mới có thể làm được. Hoàng Nha Bảo không phải là thần tiên, nhưng trong tay Hoàng Nha Bảo có tiền, đủ để cho các quân binh vây khốn hắn tạm thời hai mắt coi như không thấy gì trong chốc lát. Về phần hắn vì sao lại mạo hiểm không sợ chết xuất hiện trong thành, chắc là cuộc chiến ở bên bờ Chương Thủy đã có kết quả, trên người hắn lại được an bài nhiệm vụ mới.
Sau khi đoán được ý đồ đến đây của đối phương, Ngụy Trưng tâm tính dần dần bình tĩnh lại. Quận Thủ phủ không người, phái ra trạm canh gác thăm dò đã hai ngày rồi, không ngờ một chút tin tức hữu dụng cũng chưa có thể mang về. Ngược lại là Hoàng Nha Bảo này, trên người nếu đã mang sứ mệnh, tự nhiên cũng biết kết quả việc hai tên Trương tặc, Trình tặc sống mái với nhau.